Ta vừa tỉnh, đầu óc còn mơ hồ, chỉ cảm thấy chờ đợi quá lâu, trong lòng ấm ức.
Thế là ta xoay người, túm lấy vạt áo hắn, lên tiếng trách:
"Chàng sao giờ mới về?"
Bùi Tố cứng đờ.
Trong bóng tối, ta không thấy rõ sắc mặt hắn, chỉ nghe giọng run run gọi:
"Ngọc… nương?"
"Là ta."
Ta dịch sát lại gần, hắn đưa tay khẽ lướt qua má ta, như muốn xác nhận điều gì.
Hắn vừa từ ngoài vào, thân mang hơi sương đêm, đầu ngón tay lạnh buốt.
Bị hắn chạm phải, ta khẽ rùng mình.
Hắn thì như bừng tỉnh từ mộng, giống như bị bỏng, vội vàng rụt tay lại.
Một lúc lâu sau, hắn hỏi nhỏ:
"Vì sao nàng lại ở đây?"
Ta trả lời dứt khoát, giọng thản nhiên như nói chuyện thường ngày:
"Ta muốn ngủ cùng chàng."
Thân thể người trước mắt run lên dữ dội.
Trăng từ sau mây ló rạng, ánh sáng rọi qua khung cửa sổ, rơi xuống nền nhà trắng tinh.
Dưới ánh trăng, ta thấy khuôn mặt Bùi Tố đỏ bừng, ánh mắt như phủ sương, đẫm nước long lanh.
Khi cất lời lần nữa, giọng hắn đã khản đặc:
"Nàng… biết mình đang nói gì chứ?"
Ta nắm lấy cổ tay hắn, nghiêm túc hôn lên bờ môi đang run rẩy ấy:
"Biết."
Ta dĩ nhiên biết mình đang làm gì.
Ám vệ hầu hạ trên giường không phải chuyện gì mới lạ, cho nên ta từ lâu đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Chuẩn bị là một chuyện... nhưng kinh nghiệm thì ta lại không có.
Ta từng nghe nói, nhiều người sẽ cài nữ nhân thân cận vào bên cạnh kẻ địch, vừa dò xét tình hình, vừa thủ thỉ bên gối mà thu thập tin tức.
Chuyện này là do mấy ám vệ phủ khác kể lại.
Ám vệ ở Vương thành đều có giao tình, phần lớn đều cùng xuất thân từ một doanh trại huấn luyện. Dù sau này kẻ phục hoàng tử, người theo công chúa, nhưng cũng chẳng thù oán sâu đậm gì.
Đều là vì miếng cơm manh áo, không đụng chạm lợi ích thì không ai thật sự muốn sống c.h.ế. t phân tranh.
Hồi hoàng gia tổ chức săn b.ắ. n mùa thu, vài ám vệ tụ họp, ngồi tán chuyện phiếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!