Bùi Tố không để tâm:
"Để bách tính an cư lạc nghiệp là bổn phận của người làm quan. Cô nương yên tâm, về sau cứ bày hàng ở đây, sẽ không ai gây khó dễ cô cả."
Đôi mắt ta sáng rỡ lên.
"Thật ư?!" Ta xúc động đến mức nắm tay hắn, "Ta thật sự có thể ở lại đây sao?!"
Chỉ cần có thể ở lại, việc theo dõi hắn nhất định không thành vấn đề.
Bùi Tố bị ta nắm tay đến mức sững người, từ cổ tới mang tai đều đỏ ửng như cháy.
"Ừm... Ừm," hắn vội quay mặt sang hướng khác, mi mắt run bần bật như bị gió thổi, "tất nhiên là thật..."
"Cảm ơn ngươi!"
Ta buông tay ra, từ trong tấm vải bông lấy ra một cái bánh nóng hổi đưa cho hắn.
"Cầm ăn đi! Không lấy tiền đâu!"
Hắn ngây ngẩn nhìn cái bánh một lúc lâu mới phản ứng lại, khẽ đáp:
"Đa tạ."
"Khách sáo gì chứ!" Ta tâm trạng rất tốt, hào sảng phất tay:
"Rảnh rỗi thì ghé chơi nha!"
Bùi Tố cầm cái bánh, dáng vẻ như hồn vía lên mây mà rời đi.
Tên tuỳ tùng quay đầu lại, lườm ta như muốn đ.â. m chết, bắt đầu đau đớn kể lể với chủ tử hắn về việc ta khả nghi ra sao, bán hàng ở đây nguy hiểm thế nào.
Nhưng ta nhìn là biết, Bùi Tố chẳng nghe lọt tai chữ nào.
Bởi vì hắn vừa đi được mấy bước, đã vội vàng quay trở lại.
Lông mi hắn run rẩy, nhìn ta dè dặt hỏi:
"Chưa thỉnh giáo quý danh cô nương?"
"Ta gọi là Ngọc Toái," ta không chút đề phòng mà đáp, "Chính là "ninh vi ngọc toái, bất vi ngõa toàn" ấy."
["Chính là đạo lý "thà làm ngọc vỡ, chẳng làm ngói lành" vậy."]
Từ hôm ấy trở đi, Bùi Tố thường xuyên đến quầy bánh của ta.
Sáng đến, tối cũng đến.
Trời nắng hắn đến, trời mưa cũng không vắng mặt.
Hắn như là kẻ thư sinh nho nhã, mỗi lần tới đều mang theo năm đồng tiền đồng, mà đồng nào đồng nấy đều được lau chùi sạch bóng.
Tới lui nhiều lần, ta cũng nắm được khẩu vị của hắn.
Hắn thích bánh nhân thịt nửa nạc nửa mỡ, thêm hành hoa, không bỏ ớt, vỏ bánh cán hơi mỏng, nướng đến hơi cháy giòn là vừa.
Mỗi lần ăn được chiếc bánh hợp miệng, mắt hắn sẽ híp lại, lộ vẻ thỏa mãn vô cùng, giống hệt một chú tiểu cẩu.
Ta thấy thế, trong lòng vô cùng mãn nguyện, rồi cẩn thận ghi lại khẩu vị của hắn vào mật tín gửi về cho chủ thượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!