Dù rằng điều ấy chẳng chút quang minh chính đại.
Mẫu phi nhìn ra ta đối với Ngọc Toái khác thường.
Bà bắt đầu bóng gió khuyên ta lập thê, từng lời từng chữ đều mang ý răn đe:
"Với thân phận như chúng ta, tất phải lấy danh môn khuê tú."
"Ngươi còn chưa nếm đủ mùi chê bai vì m.á. u mủ hèn kém sao?"
"Dòng m.á. u đê tiện ấy, đến tư cách sinh con cho ngươi cũng không xứng có."
Ta mệt mỏi cực độ.
Ta lạnh lùng nhìn bà, hỏi:
"Nếu ta c.h.ế. t rồi, người sẽ vui hơn chút chăng? Mẫu thân?"
Bà nổi cơn điên.
Bà nói sẽ không từ thủ đoạn mà g.i.ế. c c.h.ế. t Ngọc Toái, vì nàng đã khiến ta biến thành thế này.
Thật nực cười bà ta thậm chí không dám quy hết lỗi lên người ta.
Nam nhi trên đời này, khi sai lầm thì đều đổ hết lên đầu nữ nhân như vậy sao?
Ta cười, nâng chủy thủ bên mình, lướt sát qua cổ bà.
"A, thế sao? Vậy thì cùng nhau c.h.ế. t nhé."
Mẫu phi sợ đến sắc mặt trắng bệch, thét lên tháo chạy khỏi phủ Thụy Vương.
Ta ngồi lặng dưới bóng đêm, mặt không đổi sắc.
Ngọc Toái từ tường ngoài nhảy vào, thấy ta thì khựng lại.
Ta nói: "Lăn qua đây."
Nàng ngoan ngoãn bước tới.
Ta cúi đầu, nắm chặt cổ tay nàng, đặt trán lên lòng bàn tay ấy.
Nước mắt rơi ướt cả tay nàng, Ngọc Toái ngơ ngác hỏi:
"Chủ thượng, người… đang khóc sao?"
Ta nói:
"Đừng nói nhảm, tại tối nay ăn lẩu cay quá thôi."
Nàng tin thật, "Ồ" một tiếng.
Mẫu phi chẳng buông tha cho ta.
Hết lần này đến lần khác đến phủ, bới móc gây sự với Ngọc Toái.
Ta biết, bà ta chỉ có thể làm được từng ấy chuyện.
Ta nói với bà: ta không muốn bất kỳ ai làm chính thê của ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!