Chủ thượng chợt lên tiếng.
"Bùi Tố nói với ta…" Người khựng lại, tựa như đang sợ phải hỏi điều này, "Ngươi… thích hắn sao?"
Ta không muốn giấu người. Do dự một thoáng, rồi gật đầu:
"Vâng, thuộc hạ… thích hắn."
Chủ thượng đột nhiên đứng bật dậy.
Động tác quá lớn, suýt làm đổ chiếc ghế bên giường.
Ta gọi: "Chủ thượng?"
Không có hồi âm.
Chủ thượng cũng bị điếc sao?
Ta lại gọi: "Tam điện hạ?"
Người vẫn không quay đầu, chỉ đứng quay lưng lại, khẽ gọi:
"A Ngọc."
Chủ thượng rất ít gọi tên ta, nên ta ngẩn ra mất một lúc mới đáp:
"Có nô tài."
"Ta hỏi lại lần nữa," giọng người rất bình tĩnh, nhưng cuối câu lại run rẩy rõ ràng, "Ngươi thật sự… thích hắn sao?"
Ta đáp: "Vâng."
Ta ngập ngừng, rồi nói tiếp:
"Thuộc hạ phụ lòng mong mỏi của chủ thượng, cũng phụ bao năm người cất nhắc dìu dắt… Thuộc hạ… nguyện lấy c.h.ế. t để tạ tội."
Lời còn chưa dứt, chủ thượng đã quay phắt lại, lệ chưa kịp khô trên má.
"Ngươi ngốc sao?! Lão tử hao tâm tổn trí cứu ngươi trở về, là để ngươi đi c.h.ế. t à?!"
Ta theo bản năng lại muốn nói xin lỗi:
"Xin th—"
"Câm miệng!"
Ta lập tức ngậm miệng.
Trong lòng thầm nghĩ: may quá, vẫn là chủ thượng quen thuộc của ta.
Tối đó, chủ thượng đuổi ta sang phủ Bùi gia.
Người nói trông thấy ta là bực.
Người nói:
"Vương phủ của ta không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi. Ngươi đã chẳng làm ám vệ nữa, thì cút sớm đi."
Ta hỏi: "Thuộc hạ… không cần dò la tin tức giúp người nữa sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!