Một đêm tỉnh mộng, Tống Ôn Ngôn nhìn trần nhà, ngẩn người.
Chuyện cũ ấy, cô đã dành bốn năm để quên đi, nhưng nhận ra cái tên Tiêu Nhiên dường như đã khắc sâu vào tận xương tủy. Cô luôn nghĩ đến anh, không lúc nào không nhớ.
Lần này trở về rốt cuộc là vì cuộc thi, hay vì nghe theo tiếng gọi của trái tim? Tống Ôn Ngôn thậm chí còn không dám đào sâu suy nghĩ mình.
Còn Tiêu Nhiên thì sao?
Anh vẫn mơ hồ như bốn năm trước, dường như không hề biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì. Hoặc có lẽ anh biết, nhưng chỉ muốn chơi thêm một trò đùa thoáng qua nữa. Ai mà biết được chứ?
Tống Ôn Ngôn thức dậy, mặc đồ chỉnh tề chuẩn bị đến trường.
Từ hôm nay, cô sẽ ở nội trú.
Thời tiết trở lạnh, hai hàng cây bên ngoài trường đang rụng lá. Những chiếc lá xanh vàng sau cơn mưa đêm qua được gột rửa sạch sẽ, không khí đặc biệt trong lành.
Tống Ôn Ngôn đi vòng qua con đường nhỏ còn đọng nước, chậm rãi bước từng bước một.
Tiêu Nhiên đang tựa vào tường, điếu thuốc trên môi chưa châm lửa.
Sáng sớm có gió, lá cây bị thổi rơi lả tả.
Tống Ôn Ngôn ngước mắt lên đã thấy Tiêu Nhiên đứng chờ ở phía trước.
Giống như nhiều năm trước, anh luôn đứng ở vị trí ấy chờ cô đến, mang bữa sáng cho cô, chờ cô tan học, đưa cô về nhà, bất kể nắng mưa.
Cô từng nghĩ rằng, bọn họ sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế.
Tiêu Nhiên đã đợi rất lâu. Anh không thể không thừa nhận việc mong chờ sự xuất hiện của một người là điều ngọt ngào xen lẫn cay đắng. Nhưng nhiều năm qua, trong những tháng năm không dài, anh lại luôn khát khao cô như vậy.
Cô gái nhỏ đứng đó, mặc áo len hồng nhạt và quần dài, mái tóc mềm mại buông xõa ngang eo, đeo một chiếc ba lô. So với bốn năm trước, cô không cao thêm bao nhiêu, gương mặt gần như không thay đổi, vẫn trong sáng và rạng rỡ.
Khi nhìn thấy anh, cô hơi ngạc nhiên, trông rất ngoan ngoãn.
Tim Tiêu Nhiên mềm nhũn. Anh khẽ mỉm cười, bước về phía cô.
Tống Ôn Ngôn lùi một bước. Tiêu Nhiên lười biếng cười, nắm lấy tay cô: "Sao vậy? Một đêm không gặp đã không nhận ra anh rồi à?"
Cô không nói gì.
Thật ra khi gặp lại Tiêu Nhiên, cô vẫn không kiềm chế được mà để cho mình chút khoảng trống. Cô thích cảm giác anh gần gũi, nhưng lại không thôi day dứt về chuyện xảy ra bốn năm trước.
"Đây."
Anh đưa cho cô một chai sữa nóng và một chiếc bánh mì nhỏ xinh xắn.
Hồi cấp ba, Tiêu Nhiên sống ở gần trường. Ngày nào anh cũng thay đổi bữa sáng cho cô, sợ cô không ăn nên dặn dò rất kỹ lưỡng.
Tống Ôn Ngôn hơi lơ đãng, không nhận lấy.
Tiêu Nhiên thấy tâm trạng cô không tốt, cầm tay cô rồi đặt vào. Giọng nói trầm ấm vang lên: "Nghe lời nào. Mỗi ngày ba bữa đều phải ăn uống tử tế."
Anh nhìn cô im lặng không nói gì, lòng thầm thở dài.
Anh đưa tay ra, gọi cô: "Điềm Điềm."
"Dạ?"
Trong tầm mắt cô là đôi bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!