Tiêu Nhiên không muốn làm một tên côn đồ nữa.
Ngày ở bên Tống Ôn Ngôn, cô gái nhỏ cười rạng rỡ nói với anh: "Tiêu Nhiên, chúng ta cùng cố gắng nhé. Em sẽ không từ bỏ anh, anh cũng đừng từ bỏ em."
Một cô gái tốt như vậy, ngoan ngoãn, mềm dịu nằm gọn trong lòng anh. Khi cô nhìn anh, ánh mắt ấy như thể anh là cả thế giới của cô.
Tiêu Nhiên hạ giọng đáp lại cô: "Được."
Những lời cô nói, anh đều ghi nhớ trong lòng, không nỡ để cô buồn hay tổn thương. Anh cố gắng thực hiện lời hứa với cô.
Anh bỏ thuốc lá, mặc quần áo chỉnh tề đi tìm việc làm.
Anh thuê một căn nhà nhỏ gần trường học, một phòng ngủ và một phòng khách. Anh học nấu ăn, muốn chăm sóc cô công chúa nhỏ của mình.
Mỗi ngày Tống Ôn Ngôn đều đi học bằng tàu điện ngầm. Ở trường, ít ai biết về gia cảnh của cô. Mỗi sáng Tiêu Nhiên đều đợi cô ở một ngã rẽ gần trường để đưa bữa sáng anh tự tay làm. Sau giờ học, anh cũng đợi ở đó để nắm tay cô và đưa cô về nhà.
Có lần, Tống Ôn Ngôn hỏi anh tại sao không đứng chờ ngay trước cổng trường. Anh chỉ mỉm cười mà không trả lời.
Bây giờ, anh chỉ có thể bảo vệ cô bằng cách này.
Hiện tại, anh quá nhỏ bé, chẳng thể cho cô bất cứ thứ gì. Vì vậy, anh không nên xuất hiện trước mắt mọi người để tránh làm tổn hại đến danh tiếng của cô.
Tống Ôn Ngôn thì khác. Cô xinh đẹp, tính cách tốt, tài năng nổi bật. Ai mà không thích một người như cô chứ?
Dù cô ở bên một người như anh, anh vẫn muốn cô gái mà mình yêu thương tiếp tục tỏa sáng như viên ngọc quý rực rỡ nhất.
Chờ thêm một chút nữa đi.
Anh sẽ cố gắng đuổi kịp cô, sẽ cố gắng xứng đáng với cô.
@ a i k h i e t
Tần Triển Việt và Hứa Hách biết Tiêu Nhiên đang điên cuồng tìm việc nên đã giúp đỡ anh. Cuối cùng, đủ loại tờ rơi tuyển dụng từ khắp nơi chất đầy bàn của Tiêu Nhiên.
Anh giấu Tống Ôn Ngôn, đi phỏng vấn từng nơi một, dù là công việc gì cũng sẵn lòng thử. Nhưng không ai muốn nhận anh cả.
Ngày qua ngày trôi đi.
Đến gần giờ tan học, Tiêu Nhiên vẫn đến ngã rẽ quen thuộc chờ Tống Ôn Ngôn.
Anh tựa vào gốc cây, tâm trạng bực bội, muốn hút thuốc. Nhưng cuối cùng anh lại nhịn được.
Từ xa, Tống Ôn Ngôn chạy tới. Anh mỉm cười, dang tay ra. Cô gái nhỏ lao vào lòng anh, Tiêu Nhiên ôm chặt lấy cô, bật cười: "Ngốc quá, chạy chậm thôi."
"Nhớ anh mà." Cô ngước lên nhìn anh, cười ngọt ngào. Đúng là khiến người ta không thể không yêu được.
Tiêu Nhiên nhướng mày, cười: "Điềm Điềm của anh hết ngại rồi hả?"
Bị anh trêu, Tống Ôn Ngôn xấu hổ chui vào lòng anh: "Tiêu Nhiên, anh không được nói nữa!"
Anh bật cười, giúp cô chỉnh lại mái tóc. Bây giờ đang là mùa đông, trường học cũng sắp nghỉ rồi. Cô gái nhỏ mỗi ngày đều mặc rất đáng yêu, khiến anh càng thêm cưng chiều cô hơn.
Trái tim Tiêu Nhiên mềm nhũn. Anh cúi xuống, hôn lên vành tai lạnh buốt của cô: "Hôm nay anh cõng bé yêu về nhà nhé?"
"Không cần đâu ạ." Cô dịu dàng nói: "Anh tìm việc đã vất vả rồi, chúng ta cứ đi bộ về vậy."
Tiêu Nhiên cúi đầu, chỉ thấy hàng mi dài của cô cùng chiếc mũi đỏ ửng vì lạnh. Cô thật ngoan, lại hiểu chuyện, biết anh sống không dễ dàng nhưng chưa bao giờ hỏi han sâu hơn.
Chỉ dùng một trái tim mềm yếu để bảo vệ lòng tự tôn đã rách nát của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!