Chương 5: Nhiều năm trôi qua như thế (2)

Lần đầu tiên Tống Ôn Ngôn chủ động là vì Tiêu Nhiên.

Lúc đó, cô hôn anh rồi chạy mất, giống như một cơn gió.

Tiêu Nhiên không đuổi theo. Thực tế, anh cũng ngây người, cứ như bị điện giật vậy. Anh không thể quên được cảm giác hai bờ môi mềm mại chạm nhẹ vào má mình, cảm giác như bị một luồng điện cực mạnh xuyên qua.

Vừa tê tái lại sảng khoái.

Anh bật cười, tiếng cười trầm thấp.

Sau đó, Tiêu Nhiên lặng lẽ đi theo Tống Ôn Ngôn, không làm phiền cô, chỉ âm thầm đưa cô về nhà.

Ngày hôm sau là buổi khai giảng chính thức của trường cấp ba Tuyên Thành.

Tiêu Nhiên đến trường từ rất sớm, mua sẵn bữa sáng rồi chờ cô. Tống Ôn Ngôn không biết anh đang chờ mình, cô được tài xế trong nhà đưa đi, nhưng giữa đường kẹt xe, cô quyết định xuống xe đi bộ.

Lúc này, Hứa Hách đang hối hả chạy từ trường ra ngoài. Tiêu Nhiên nhìn thấy, gọi cậu ta lại. Hứa Hách quay đầu, nhìn thấy Tiêu Nhiên thì mắt sáng lên: "Anh Nhiên, em đang định tìm anh đây."

"Có chuyện gì?"

"Là Tần Triển Việt… Tần Triển Việt cậu ấy…" Hứa Hách ôm bụng cười, "Cậu ta vừa đánh nhau với một cô gái, bị quật ngã rồi. Cô gái đó còn nói nếu anh không đích thân ra mặt thì sẽ không thả người."

Tiêu Nhiên: "…"

Anh vô cùng bực bội: "Kệ cậu ta, để cậu ta tự chịu đi, tôi không rảnh."

Anh lo cho Tống Ôn Ngôn, cô vẫn chưa đến.

Hứa Hách nhìn thấy đồ ăn sáng trên tay anh, tò mò: "Anh Nhiên, từ bao giờ anh lại bắt đầu ăn sáng thế? Cho em xin cái bánh mì được không?"

"Cút mẹ mày—" Chữ "đi" còn chưa kịp thốt ra.

Tiêu Nhiên đã nhìn thấy Tống Ôn Ngôn trong đám đông.

Hôm nay cô mặc đồng phục trường trung học Tuyên Thành, tóc cột đuôi ngựa. Bộ đồng phục xanh trắng rộng rãi vốn chẳng hề tôn dáng, nhưng mặc lên người cô lại toát lên cảm giác trong sáng, ngọt ngào như mối tình đầu.

Thật sạch sẽ, tươi mới.

Yết hầu Tiêu Nhiên khẽ chuyển động, anh liếm nhẹ môi.

Anh bước về phía cô. Trước cổng trường có rất đông học sinh, nhiều ánh mắt đã dõi theo Tống Ôn Ngôn từ trước. Giờ thấy cô đứng trước một chàng trai trông có vẻ bất cần đời, họ không khỏi lộ ra ánh nhìn khinh thường. Tiêu Nhiên nhìn thấy biểu cảm chế nhạo đó trên mặt họ, không nói gì, nhưng bàn tay lại siết chặt lấy đồ ăn sáng.

Anh có thể không quan tâm người khác nhìn mình thế nào.

Nhưng Tống Ôn Ngôn thì không thể.

Anh không muốn, cũng không thể kéo cô vào vũng lầy của mình.

Tống Ôn Ngôn thấy anh liền rất vui, còn có chút ngượng ngùng: "Tạ Hoán, anh đến rồi."

"Ừ."

Tiêu Nhiên cứng nhắc đưa bữa sáng cho cô: "Cầm lấy."

"Cảm ơn anh." Tống Ôn Ngôn đỏ mặt, nhận lấy.

Cô định nói gì đó, nhưng Tiêu Nhiên đột nhiên lạnh mặt, quay người bỏ đi.

Tống Ôn Ngôn thắc mắc: "Tạ Hoán, anh đi đâu vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!