Chương 44: Nguy hiểm

Căn phòng tối tăm yên lặng một lúc lâu.

Thượng Quan Lâm cười thành tiếng: "Em nghĩ như vậy có thể dọa tôi sao?"

Tống Ôn Ngôn nhắm mắt lại: "Tin hay không thì tùy anh."

Nhưng chính biểu hiện thờ ơ của cô lại khiến Thượng Quan Lâm nhíu mày.

Tống Ôn Ngôn nhắm mắt, lại lên tiếng: "Có phải cô ấy đã nói với anh, làm quỷ cũng sẽ không buông tha cho anh không?"

Giọng của Thượng Quan Lâm lạnh đi: "Tôi khuyên em đừng có giả thần giả quỷ nữa."

Hắn lấy một chiếc bật lửa, châm nến thơm trên bàn: "Cái này sẽ giúp em ngủ ngon, ngày mai tôi sẽ quay lại."

Tống Ôn Ngôn liếc nhìn nến thơm, không lâu sau, trong phòng tràn ngập một mùi kỳ lạ, ý thức của cô cũng dần trở nên mơ màng. Cô cố gắng mở miệng: "Sở Ly nói, anh cũng đã dùng cách này với cô ấy."

Thượng Quan Lâm khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Tống Ôn Ngôn, cô đã không chống cự được cơn buồn ngủ và thiếp đi.

Hắn cười nhạt, hoàn toàn không tin vào những lời mê tín mà Tống Ôn Ngôn nói, rồi quay lưng rời đi.

Tống Ôn Ngôn tỉnh dậy không biết là mấy giờ, trên bàn có đồ ăn, Thượng Quan Lâm đang ngồi bên giường cô. Không biết có phải là cảm giác của cô không, nhưng cô lại cảm thấy vẻ mặt của Thượng Quan Lâm có chút không ổn.

Cô hơi nhướng mày.

Thượng Quan Lâm bưng chén cháo, đút cho cô.

Tống Ôn Ngôn nói: "Anh phải để tôi ngồi dậy, nằm thế này mà ăn sao được?"

Hình như nhớ ra điều gì đó, cô cười khẽ: "Tôi biết anh trước kia cũng đối xử với Sở Ly như vậy, cô ấy đã nói với tôi rồi."

Thượng Quan Lâm lập tức nổi giận: "Đừng nhắc đến cô ấy!"

Tối qua, không biết vì sao, sau khi nghe vài câu của Tống Ôn Ngôn, hắn luôn có cảm giác có người đang dõi theo mình. Cho dù về đến nhà, cảm giác đó vẫn không biến mất.

Thậm chí…

Tống Ôn Ngôn lại nói: "Có vẻ như tối qua Sở Ly cũng đã ngủ cùng anh rồi."

Điều này chính là thứ làm Thượng Quan Lâm cảm thấy khó hiểu, cảm giác có người theo dõi còn có thể hiểu được. Nhưng ngay cả khi ngủ, hắn cũng cảm thấy như có một người nằm bên cạnh.

Mặc dù biết rõ đây là Tống Ôn Ngôn cố tình tạo ra ám thị tâm lý, nhưng hắn vẫn không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình.

"Đừng có giả thần giả quỷ nữa, Tống Ôn Ngôn."

Tống Ôn Ngôn nhắm mắt lại, bắt đầu im lặng.

Thượng Quan Lâm nhíu mày: "Nói chuyện!"

"Không phải anh không muốn tôi giả thần giả quỷ à? Tôi nói rồi anh lại không tin."

Thượng Quan Lâm bất đắc dĩ xoa xoa trán: "Ngoài việc nhắc đến Sở Ly, em muốn nói gì thì cứ nói."

Tống Ôn Ngôn nói: "Tôi muốn ngồi dậy ăn cơm."

"Để tôi đút cho em."

Tống Ôn Ngôn thản nhiên nhắm mắt lại lần nữa.

Thượng Quan Lâm dần mất kiên nhẫn: "Tại sao em không ngoan ngoãn chút nào cả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!