Chương 41: Du lịch

Hai người tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống.

Vì bất ngờ khi Tống Ôn Ngôn đồng ý gặp riêng nên tâm trạng của Thượng Quan Lâm rất tốt.

Hắn nở nụ cười dịu dàng, giọng nói ấm áp: "Em muốn ăn gì không?"

Tống Ôn Ngôn không muốn vòng vo, trực tiếp hỏi: "Tôi rất giống Sở Ly đúng không?"

Thượng Quan Lâm hơi ngẩn người.

Chỉ trong tích tắc, hắn đã hiểu cái tên Sở Ly là từ ai nhắc đến.

Hắn nhìn cô, im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Không, hai người không giống nhau."

Tống Ôn Ngôn sở hữu vẻ đẹp hoàn mỹ, tinh tế đến mức không tì vết. Dù không phải là Sở Ly, nhan sắc ấy cũng khiến nhiều người khó sánh bằng.

Tống Ôn Ngôn lạnh lùng hỏi: "Vậy tại sao anh lại coi tôi như thế thân của cô ấy?"

"Tôi không làm thế." Thượng Quan Lâm dịu giọng giải thích, định đưa tay nắm lấy tay cô, nhưng Tống Ôn Ngôn nhíu mày rụt tay lại.

Hắn vẫn giữ nụ cười: "Khi em chơi đàn, em và cô ấy đều tỏa sáng rực rỡ, đó là điểm tương đồng duy nhất. Có lẽ ban đầu tôi đã nhầm lẫn, nhưng dần dần tôi hiểu rõ. Sở Ly là Sở Ly, còn em là em, Tống Ôn Ngôn là duy nhất."

Hắn nói rất nhiều, nhưng Tống Ôn Ngôn vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Thấy cô không bị lay động, Thượng Quan Lâm vội vàng nói: "Ngôn Ngôn, tôi thật sự thích em, là chân thành."

"Thật sao?"

"Thật."

Tống Ôn Ngôn lạnh nhạt: "Làm sao để chứng minh?"

"Em muốn tôi chứng minh thế nào?"

Bất ngờ, Tống Ôn Ngôn cầm ly rượu đỏ trước mặt tạt thẳng vào mặt Thượng Quan Lâm.

Không khí lặng đi trong giây lát.

Thượng Quan Lâm sững người, sau đó bình thản dùng khăn lụa lau mặt rồi mỉm cười: "Thế nào? Bây giờ em tin chưa?"

Tống Ôn Ngôn cũng cười: "Tôi chỉ muốn kiểm chứng. Còn tin hay không, không quan trọng."

Thượng Quan Lâm nheo mắt: "Em đang đùa giỡn tôi sao?"

"Anh nhìn lại mình đi." Tống Ôn Ngôn bình tĩnh nói: "Tôi chỉ tạt một ly rượu mà anh đã tức giận, lại nói tôi đùa giỡn anh. Đây là cách anh chứng minh tình yêu của mình à? Tình yêu của anh nông cạn đến thế sao? Nếu là Tiêu Nhiên ở đây, tôi tạt anh ấy một ly rượu, anh ấy sẽ hỏi tôi có muốn chơi tiếp không. Anh ấy thậm chí sẽ tự rót rượu đặt vào tay tôi để tôi tạt cho đã.

Nếu tôi tạt mỏi tay, anh ấy sẽ xót xa mà xoa bóp tay cho tôi."

Tống Ôn Ngôn đặt ly rượu xuống bàn, ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo: "Anh biết sự khác biệt lớn nhất giữa anh và Tiêu Nhiên là gì không?"

"Là gì?" Giọng Thượng Quan Lâm trầm xuống.

Những lời vừa rồi của Tống Ôn Ngôn đã khiến hắn nổi giận, nhưng giáo dưỡng tốt giúp hắn không biểu lộ ra ngoài. Tuy nhiên, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt đã tiết lộ cảm xúc thật của hắn.

Tống Ôn Ngôn lạnh nhạt nói: "Anh ấy yêu tôi. Anh ấy không quan tâm tôi giống ai, không để ý gia thế, xuất thân hay ngoại hình của tôi. Anh ấy yêu tôi chỉ vì tôi là tôi. Còn anh thì khác. Tình yêu của anh pha trộn quá nhiều thứ, nào là lợi ích, gia thế, và cả sự chân thành của anh nữa. Tất cả những thứ đó…"

Cô khẽ nhắm mắt, rồi mở ra, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai: "… Rẻ tiền đến mức không chịu nổi!"

"Cô Tống, mong cô cẩn thận lời nói."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!