Tin tức về xuất thân của Tiêu Nhiên đã gây xôn xao dư luận, nhưng nhờ định hướng truyền thông tích cực, hình ảnh của anh dần trở lại tươi sáng, thậm chí còn trở thành hình mẫu điển hình của sự vươn lên từ nghịch cảnh. Sau cuộc thi piano, Tống Ôn Ngôn lại trở về với cuộc sống bình lặng của năm cuối đại học.
Các hoạt động trong trường vẫn nhiều như trước, nhưng vì bận rộn với việc vào công ty học việc, cô đã hoàn thành sớm tất cả các tín chỉ cần thiết.
Vừa tan học, Trần Khai Khai từ đâu chạy đến, nhất quyết kéo cô đến hội trường của trường: "Nghe nói hôm nay trường mời được một nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh đến diễn thuyết, nghe đâu là cực kỳ đẹp trai!"
Tống Ôn Ngôn định từ chối, nhưng Trần Khai Khai không cho cô cơ hội, kéo cô chạy đi: "Biết rồi, biết rồi, cậu chung tình với Tiêu Nhiên nhà cậu lắm. Coi như đi với mình một lần cho vui!"
Khi hai người đến hội trường, họ gặp Lăng Sơ và Lê Lạc đã lâu không gặp. Lăng Sơ chào cô một tiếng, Tống Ôn Ngôn khẽ cười gật đầu.
Lê Lạc giờ chỉ còn một mình. Từ khi Giản Ninh bỏ học, cô ta lúc nào cũng đơn độc, thỉnh thoảng gặp Tống Ôn Ngôn cũng vờ như không quen biết.
Trần Khai Khai kéo Tống Ôn Ngôn ngồi xuống, hội trường ồn ào, thậm chí cả góc phòng cũng đứng kín người.
Tống Ôn Ngôn bỗng có chút tò mò, nhân vật nổi tiếng nào trong giới kinh doanh lại có thể tạo ra cơn sốt như thế này?
Đến khi nhân vật chính bước lên sân khấu, cô ngẩn người.
Người đàn ông mặc bộ vest đen, dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai với đôi lông mày rậm và ánh mắt sáng. Từ lúc anh bước vào, ánh mắt của các cô gái đã không rời khỏi anh.
Anh đứng trước bục diễn thuyết, tay đặt hờ lên bàn, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua đám đông.
Cả hội trường im lặng như tờ.
Anh dùng những ngón tay thon dài chỉnh lại micro, giọng nói trầm ấm vang lên: "Chào mọi người, tôi là Tiêu Nhiên."
Trong đám đông, Tiêu Nhiên ngay lập tức nhìn thấy Tống Ôn Ngôn.
Vẻ mặt ngơ ngác của cô trông thật đáng yêu, ánh mắt anh thoáng hiện ý cười.
"Thật vinh dự khi được Học viện Nghệ thuật Tuyên Thành mời đến để chia sẻ với mọi người một chút về bí quyết thành công."
Tiêu Nhiên toát lên phong thái điềm đạm, nói chuyện lưu loát.
Anh vừa lịch lãm vừa có chút ngang tàng, loại khí chất mà các cô gái thích đều hội tụ đủ trong con người anh.
Không khí trong hội trường rất sôi động, bất kể anh nói gì cũng đều nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Tiêu Nhiên không phải kiểu người diễn thuyết nghiêm túc, anh thậm chí không chuẩn bị sẵn bài nói, cứ nghĩ gì nói đó. Dù vậy, những lời anh nói lại không hề khiến người nghe cảm thấy hời hợt.
Tống Ôn Ngôn lặng lẽ nhìn anh.
Thì ra khi Tiêu Nhiên nghiêm túc, anh lại cuốn hút như thế này.
Điềm tĩnh và đầy mê hoặc.
Rất nhanh đã đến phần đặt câu hỏi. Người giơ tay hỏi rất đông.
Tiêu Nhiên chỉ định một nam sinh.
Cậu ấy hỏi: "Tổng giám đốc Tiêu, anh nói rất nhiều, nhưng hình như vẫn chưa nói làm thế nào để thành công."
Tiêu Nhiên cười nhẹ, khuỷu tay lười biếng tựa lên bàn, hơi cúi đầu, nói vào micro: "Trước tiên, cậu phải có một cô gái mà cậu yêu đến tận xương tủy đã."
Cả hội trường vang lên tiếng xì xào.
Nam sinh kia lại hỏi: "Vậy có một người mình yêu sâu đậm là có thể thành công sao?"
Tiêu Nhiên nhìn về phía Tống Ôn Ngôn: "Tôi không biết người khác thế nào, nhưng tôi không đành lòng để người phụ nữ của mình chịu khổ. Tôi muốn dành cho cô ấy những điều tốt đẹp nhất trên đời. Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!