Chương 4: Em thơm quá

Sức của anh rất lớn, Tống Ôn Ngôn vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.

Cô gấp đến mức không biết phải làm gì.

Tiêu Nhiên cười, buông cô ra: "Sao lại sợ anh thế? Trước đây em đâu có như vậy."

Tống Ôn Ngôn vừa tức vừa tủi thân, đưa tay lau môi mình. Gương mặt đang cười của Tiêu Nhiên lập tức trở nên lạnh lùng, anh kéo cổ tay cô lại: "Không được lau."

"Anh hung dữ quá." Giọng cô mềm mại, rõ ràng là tức tối, nhưng vào tai anh lại giống như đang làm nũng.

Tiêu Nhiên lại bật cười, cảm thấy mình ngày càng thích cô hơn, chỉ cần nhìn một cái đã khiến tim anh rung động, thật là quá đáng sợ.

Tim anh đập mạnh. Cô gái nhỏ dường như nghe thấy, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngập ngừng đảo qua đảo lại, không dám nhìn thẳng vào anh.

Dáng vẻ này của cô, thế nào cũng đáng yêu, nhìn kiểu gì cũng giống như tiên nữ.

Tiêu Nhiên cúi người xuống, tay giữ lấy đầu cô rồi vuốt nhẹ mái tóc cô: "Mấy năm không gặp, Điềm Điềm của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp."

Tống Ôn Ngôn muốn động đậy nhưng không thể, cô lí nhí nói: "Anh thả tôi ra đi, đừng làm rối tóc tôi, tôi còn phải quay lại buổi tiệc nữa."

Đối mặt với Tiêu Nhiên, cô luôn mang một cảm giác sợ hãi tự nhiên, giống như thỏ con gặp sư tử, đặc biệt sợ hãi cái dáng vẻ lưu manh mà chỉ cô từng thấy ở anh.

"Không thả." Giọng anh khàn khàn, trầm thấp lại dịu dàng: "Vẫn định chạy à, Điềm Điềm?"

"Tôi đâu có chạy."

Tiêu Nhiên nheo mắt: "Hửm? Em biết là trẻ con thì phải ngoan đúng không?"

Tống Ôn Ngôn không phục: "Tiêu Nhiên, tôi không phải trẻ con nữa!"

Không phải trẻ con nữa à. Anh cúi đầu quan sát cô, khóe môi nhếch lên đầy hứng thú: "Đúng thế, Điềm Điềm của anh lớn rồi, đã đến tuổi kết hôn rồi."

Tống Ôn Ngôn nghe thấy câu này lại nghĩ đến chuyện đã xảy ra trước kia, cô đã không còn ý định lấy anh nữa rồi. Lúc này cô chỉ cảm thấy kinh hoàng, nhìn anh chằm chằm. Chỉ nghe Tiêu Nhiên nghiêm túc nói: "Điềm Điềm, chúng ta kết hôn đi."

"Tôi không kết hôn! Anh đúng là đồ điên!" Dù tính tình cô có tốt đến đâu, cũng không nhịn được mà mắng anh.

Làm sao anh có thể quên mọi chuyện sạch sẽ như vậy chứ?

Bốn năm không gặp, Tiêu Nhiên quả nhiên càng trở nên ngông cuồng hơn.

Anh bị cô mắng đến mức bật cười. Cô gái nhỏ xưa nay luôn dịu dàng ngoan ngoãn, với ai cũng mềm mỏng, nhưng đối diện với anh lại thường buột miệng mắng vài câu, hồi nhỏ cũng y như vậy.

Tiêu Nhiên coi đó như tình thú của hai người, anh đặc biệt thích cô bé mèo nhỏ giọng mắng người này.

Anh véo nhẹ mũi cô: "Bé yêu, mắng thì mắng, nhưng hôn lễ vẫn phải tổ chức."

"Không đời nào!" Tống Ôn Ngôn luồn ra khỏi tay anh. Trước khi đi còn giẫm mạnh lên đôi giày da màu đen của anh rồi bỏ chạy.

Còn chạy như thể không cần mạng nữa vậy.

Tiêu Nhiên nhìn theo, khóe môi cong lên. Anh "chậc" một tiếng, thật sự không nỡ bẻ gãy chân cô, vì anh biết cô đang học múa.

Nghe nói cơ thể của người biết múa thường mềm mại và yếu ớt.

Anh châm điếu thuốc, cố gắng phớt lờ trái tim đang rạo rực của mình.

Nhưng nhìn cô gái đã trưởng thành, xinh đẹp và yêu kiều kia, anh lại chỉ muốn thử cảm nhận xem cái gọi là "cơ thể mềm mại yếu ớt" ấy thực sự ra sao.

Chỉ nghĩ thôi đã khiến lòng anh nóng bừng, không thể kìm nén.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!