Chương 39: Tạ Hoán

Dù bị Tống Ôn Ngôn đối xử như vậy, Trình Nguyễn vẫn bật cười thành tiếng. Cô ta cười bởi vì Tống Ôn Ngôn đã đau khổ, bởi vì tất cả những gì Tiêu Nhiên vất vả gầy dựng đã hoàn toàn sụp đổ.

Nụ cười của cô ta tràn đầy sự đắc ý: "Nếu tao không sống tốt, thì mày, Tiêu Nhiên, và tất cả mọi người cũng đừng hòng sống yên!"

Ánh mắt của Tống Ôn Ngôn lạnh lẽo đi.

Trình Nguyễn bị cô ấn mạnh xuống bàn nhưng không vội vã chống cự. Ngược lại, cô ta thong thả thưởng thức gương mặt trắng bệch, không còn chút máu của Tống Ôn Ngôn, "Sao hả? Giờ có phải rất muốn giết tao để giải tỏa cơn hận không?"

"Trình Nguyễn, có gì thì nhắm vào tôi! Tại sao lại làm thế với anh ấy?"

"Vì tao căm hận tụi mày! Tụi mày càng sống tốt, tao càng không chịu nổi. Tụi mày càng đau khổ, tao càng sung sướng!"

Tống Ôn Ngôn đột ngột giật mạnh tóc cô ta, đập thẳng xuống mặt bàn.

Trình Nguyễn đau đớn hét lên: "Mày điên rồi! Buông tao ra!"

Nhưng Tống Ôn Ngôn không ngừng lại. Cô túm lấy tóc Trình Nguyễn, mạnh tay vung cho cô ta vài cái tát thật mạnh.

Đây không phải lần đầu tiên cô động tay động chân với Trình Nguyễn. Chỉ cần chuyện liên quan đến Tiêu Nhiên, Tống Ôn Ngôn như thể sẽ có một nguồn sức mạnh vô tận.

Trình Nguyễn yếu ớt bật cười: "Tao nói cho mày biết, Tống Ôn Ngôn…"

"Câm miệng!" Tống Ôn Ngôn đột ngột ném cô ta xuống đất, kéo ghế lại.

Trình Nguyễn cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi. Cô ta không ngừng co rúm người lại, giọng run rẩy: "Mày… mày định làm gì?"

Ánh mắt lạnh lùng của Tống Ôn Ngôn như lưỡi dao sắc bén. Cô thản nhiên nhấc ghế lên, đập mạnh vào người Trình Nguyễn. Cơn đau nhói lan khắp cơ thể Trình Nguyễn.

Cô ta rên rỉ: "Tống Ôn Ngôn, mày… mày dám đánh tao!"

Đáp lại cô ta chỉ là những cú đánh không ngừng nghỉ của Tống Ôn Ngôn.

Đây là lần cô điên cuồng nhất. Tống Ôn Ngôn dường như dốc toàn bộ sức lực, đập tất cả những gì có thể.

Cuối cùng, mặt mũi Trình Nguyễn bầm dập, đau đớn đến mức ngất lịm đi.

MC trên sân khấu đã nhắc tên Tống Ôn Ngôn nhiều lần, nhưng không thấy cô xuất hiện.

Đường Tiệp Nhân và Tô Miên cảm thấy không ổn bèn chạy vào hậu trường.

Những gì họ thấy chỉ là Trình Nguyễn bất tỉnh nằm trên sàn.

Còn Tống Ôn Ngôn, đã biến mất không dấu vết.

@ a i k h i e t

Khi Tiêu Nhiên nhận được cuộc gọi từ Tống Ôn Ngôn, anh đang trên đường đến địa điểm thi đấu.

Dù quá khứ của anh đã bị bại lộ và gây bão trên mạng, Tiêu Nhiên vẫn quyết định tạm gác lại mọi chuyện để đến bên cô trước.

Khi điện thoại kết nối, giọng nói không ổn định của Tống Ôn Ngôn vang lên: "Tiêu Nhiên, anh đang ở đâu?"

Giọng Tiêu Nhiên vẫn trầm ấm như thường: "Anh đang trên đường đến chỗ thi đấu. Em thi xong rồi phải không? Điềm Điềm, anh xin lỗi, hôm nay đường hơi tắc…"

"Tiêu Nhiên." Tống Ôn Ngôn vội vàng cắt ngang.

"Ừm, em nói đi." Anh dường như khẽ cười, giọng nói vẫn dịu dàng.

Tống Ôn Ngôn nhẹ nhàng nói: "Em muốn đưa anh về gặp ba mẹ em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!