Chương 38: Tuyên bố làm rõ

Hai ngày tiếp theo, Tống Ôn Ngôn bận rộn chuẩn bị cho vòng bán kết.

Trong khi đó, Tiêu Nhiên đã sắp xếp một cuộc gặp với Thượng Quan Lâm.

Từ lần cuối hai người gặp nhau đã một thời gian, nhưng chuyện Thượng Quan Lâm bỏ thuốc vào đồ của Tống Ôn Ngôn, Tiêu Nhiên vẫn nhớ rõ.

Hai người hẹn gặp tại một nhà hàng gần Học viện Nghệ thuật Tuyên Thành. Xử lý xong chuyện này, Tiêu Nhiên còn phải đi đón Tống Ôn Ngôn.

Thượng Quan Lâm đến đúng giờ.

Bàn gần cửa sổ, hai người đàn ông ngồi đối diện, ánh mắt giao nhau.

Tiêu Nhiên ngước lên, đôi mắt đen láy trầm tĩnh quan sát đối phương, không chút vội vàng.

Thượng Quan Lâm mỉm cười nhàn nhã: "Tổng giám đốc Tiêu tìm tôi có việc gì?"

Tiêu Nhiên nhướng mày nhẹ nhàng: "Món tráng miệng ở đây khá ngon, bạn gái tôi rất thích. Hôm nay nhớ ra anh Thượng Quan, muốn mời anh thử xem."

Anh lười biếng nâng cánh tay, khẽ vẫy ngón tay ra hiệu.

Nhân viên phục vụ bước tới, cúi đầu cung kính: "Quý khách cần tôi hỗ trợ gì ạ?"

"Cho tôi một phần món tráng miệng nổi tiếng nhất ở đây."

"Vâng, xin hai vị chờ một lát."

Thượng Quan Lâm nở nụ cười tao nhã: "Nếu cô Tống thích, tôi cũng muốn thử."

Lời thách thức trắng trợn này chỉ khiến Tiêu Nhiên nhếch môi cười nhạt: "Anh sẽ thích thôi."

Chẳng bao lâu, phần tráng miệng được mang ra, bài trí tinh tế, đẹp mắt.

Tiêu Nhiên liếc mắt chỉ về phía chiếc bánh trước mặt Thượng Quan Lâm: "Anh Thượng Quan, không thử một chút sao?"

Thượng Quan Lâm không rõ ý đồ của Tiêu Nhiên, nhưng cũng không thể tỏ ra yếu thế trước sự khiêu khích của anh.

Hắn chậm rãi cầm thìa, nếm một miếng.

Hương vị có chút… kỳ lạ?

Lông mày Thượng Quan Lâm khẽ nhíu lại.

Tiêu Nhiên cười nhạt: "Thấy thế nào?"

Thượng Quan Lâm đặt thìa xuống: "Tổng giám đốc Tiêu muốn nói gì thì cứ nói thẳng."

Ngón tay Tiêu Nhiên gõ nhịp trên mặt bàn, ánh mắt vẫn đặt trên đĩa tráng miệng trước mặt đối phương. Giọng anh trầm xuống, sắc lạnh: "Cũng không có gì. Chỉ muốn xem cảm giác của anh Thượng Quan khi ăn tro cốt của người phụ nữ mình yêu thế nào."

Lời vừa dứt, nụ cười ác ý hiện rõ trên môi anh.

Thượng Quan Lâm sững người, sắc mặt cứng đờ.

Nhận ra mình vừa ăn thứ gì, ánh mắt hắn phức tạp nhìn chằm chằm đĩa bánh trước mặt. Khi ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn vẻ ung dung, mà thay vào đó là sự lạnh lẽo u ám, gắt gao nhìn Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên vẫn ung dung, cười nhạt nhìn hắn: "Anh Thượng Quan, hương vị thế nào?"

"Tiêu Nhiên!" Thượng Quan Lâm nghiến răng kèn kẹt.

"Nghe cho rõ đây." Tiêu Nhiên ngưng cười, ánh mắt trở nên nguy hiểm, trầm giọng: "Tống Ôn Ngôn là người phụ nữ của tôi. Tốt nhất anh nên tránh xa cô ấy ra."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!