Tống Ôn Ngôn bước ra ban công.
Quả nhiên Tiêu Nhiên đang ở dưới lầu.
Người đàn ông tựa vào xe, cốp xe mở ra, bên trong đầy ắp hoa hồng.
Cô khẽ cong khóe môi. Tiêu Nhiên nhìn cô, nhẹ nhàng nhướng mày: "Cưng ơi, hẹn hò một chuyến nhé?"
"Sao ba mẹ em để anh vào được vậy?" Tống Ôn Ngôn hỏi.
"Thành tâm thì sắt đá cũng phải mềm lòng, mau thay đồ rồi xuống đi."
Tống Ôn Ngôn nhanh chóng thay đồ.
Tiêu Nhiên rút từ trong cốp ra một bông hồng đưa cho cô: "Thích không em?"
"Thích ạ, cảm ơn anh."
Tiêu Nhiên mở cửa xe cho cô: "Đi thôi."
"Đi đâu vậy ạ?"
"Đến nơi em sẽ biết."
Tống Ôn Ngôn không hỏi thêm, nhưng cô hoàn toàn không ngờ được rằng, ban đêm thế này mà Tiêu Nhiên lại đưa cô đến khu vui chơi.
Khi họ đến, toàn bộ khu vui chơi đã đóng cửa.
Tống Ôn Ngôn nhìn gương mặt nghiêng của anh, hỏi: "Tại sao lại đến đây ạ?"
"Hẹn hò chứ sao." Tiêu Nhiên đáp.
Tống Ôn Ngôn: "…………"
Tối đen như mực, chẳng hiểu hẹn hò kiểu gì.
Tiêu Nhiên hỏi: "Em có muốn ngồi ngựa gỗ quay không? Anh nhớ nhiều năm trước từng cùng em đến đây, thoắt cái đã qua lâu thế rồi."
Đúng là chuyện của rất nhiều năm trước.
Nếu Tiêu Nhiên không nhắc, Tống Ôn Ngôn cũng không nhận ra đây chính là khu vui chơi mà họ từng đến khi còn nhỏ.
Nhưng khu vui chơi đó sau này đã bị phá bỏ, còn nơi này thì…
Tống Ôn Ngôn nghi hoặc nhìn anh.
Tiêu Nhiên vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, cằm anh tựa nhẹ lên đỉnh đầu mềm mại của cô.
Anh búng tay một cái, lập tức, toàn bộ đèn trong khu vui chơi bừng sáng, ánh đèn rực rỡ, ngựa gỗ bắt đầu xoay chầm chậm.
Tựa như thế giới cổ tích trong quả cầu pha lê hiện ra trước mắt, Tống Ôn Ngôn sững người.
Đây là… khu vui chơi trong ký ức.
Nhưng dường như lại không phải, mà giống một tòa lâu đài của công chúa hơn.
"Điềm Điềm, chúc em trưởng thành thật hạnh phúc." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông ấm áp và chan chứa yêu thương.
Tống Ôn Ngôn nhìn anh: "Anh mua lại khu vui chơi đó rồi xây mới à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!