Tống Ôn Ngôn quay lại sân khấu.
Cô mặc một bộ váy múa có tay áo dài mỏng màu đỏ ánh nước, mái tóc dài được cài lên cao bằng trâm, eo thon như nhành liễu. Mỗi bước đi, vạt váy khẽ đung đưa tạo nên những gợn sóng nhẹ nhàng.
Cô gái với dáng người mảnh mai, bước đi uyển chuyển, tay áo dài buông lơi trên khuỷu tay, từng bước thong thả tiến đến trung tâm sân khấu.
Tống Ôn Ngôn đứng yên, hơi ngước mắt lên.
Tiếng ồn ào trong nhà thi đấu dần lắng xuống. Giản Ninh nhìn cách ăn mặc của Tống Ôn Ngôn, khẽ trao đổi ánh mắt với Lê Lạc và Ngô Chu.
Xung quanh có tiếng xì xào: "Không phải chứ, cô ta thực sự biết múa sao?"
"Nhìn khí thế này thì có vẻ thật đấy, có khi múa rất tốt cũng nên."
Giản Ninh cười khẩy: "Chỉ là cố ra vẻ thôi. Tôi không tin cô ta múa đẹp hơn Ngô Chu!"
"Đúng vậy, Ngô Chu là tài năng xuất sắc nhất của khoa Vũ đạo năm nay cơ mà."
Trần Khai Khai hừ lạnh: "Tôi thấy chưa chắc. Ít nhất dù bị hãm hại, Ngôn Ngôn vẫn dám đứng trên sân khấu. Đổi lại là người nào đó, có khi đã chạy trốn từ lâu rồi."
"Trần Khai Khai, ý cô là gì, đừng có ám chỉ móc mỉa ở đây!"
Trần Khai Khai lạnh lùng: "Tôi nói thẳng đấy, Giản Ninh. Có gan làm mà không có gan nhận à?"
"Tôi làm gì, cô nói rõ xem nào!"
"Chuyện đăng ký hôm đó, chắc chắn là cô giở trò!"
Giản Ninh cười lạnh: "Trần Khai Khai, ăn nói thì phải có chứng cứ. Không có chứng cứ mà dám vu khống sao?"
Trần Khai Khai không có bằng chứng rõ ràng, nhưng hôm đăng ký giao lưu, hành động của Giản Ninh quá đáng nghi.
Cả hai cãi nhau không dứt, giáo viên hướng dẫn đi tới quát: "Cãi gì mà cãi! Im lặng xem tiết mục đi!"
Tống Ôn Ngôn không hề biết những chuyện này xảy ra.
Cô nhìn về phía hậu trường, ra hiệu mình đã sẵn sàng.
Khi nhạc nền Thủy Nguyệt Lạc Thần vang lên, khí chất của Tống Ôn Ngôn lập tức thay đổi.
Điệu múa Thủy Nguyệt Lạc Thần được lấy cảm hứng từ bài văn bất hủ Lạc Thần Phú của Tào Thực kết hợp với truyền thuyết vùng Trung Nguyên, kể về cuộc tranh giành quyền lực giữa anh em Tào Phi và Tào Thực, cũng như số phận đầy bi kịch của một người phụ nữ Chân Mật xinh đẹp.
Tống Ôn Ngôn không cử động thì thôi, nhưng khi bắt đầu múa, cô như hóa thành một người khác.
Dù không có ánh đèn chiếu rọi, cô vẫn là tâm điểm rực rỡ nhất.
Mỗi lần tay áo dài tung bay đều như được thổi vào một sức sống mãnh liệt.
Nhẹ nhàng như chim hồng hạc, uyển chuyển tựa rồng uốn lượn.
Điệu múa của Tống Ôn Ngôn khiến người xem tin rằng cô chính là Lạc Thần, nhưng lại không bị giới hạn bởi âm nhạc của Lạc Thần Phú.
Cô dùng ngôn ngữ hình thể vô thanh để biểu đạt sự giằng xé trong nội tâm nhân vật, vừa như đang đấu tranh, vừa như phá kén hóa bướm.
Khi nhạc Lạc Thần Phú lên đến cao trào, bước nhảy của cô càng nhanh hơn, lôi cuốn tất cả mọi ánh nhìn.
Tiêu Nhiên đứng ở hàng ghế cuối, ánh mắt sâu thẳm dõi theo cô gái đang múa trên sân khấu, cầm điếu thuốc trong tay quên cả châm lửa.
Anh biết cô biết múa, và múa rất giỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!