Màn biểu diễn của Tống Ôn Ngôn khiến nhà trường rất hài lòng.
Ngay cả Tống Tại Giang vốn đang tức giận cũng không thể giữ được cơn giận sau màn trình diễn xuất sắc của con gái mình, ông chỉ còn lại niềm tự hào tràn đầy.
Sau buổi biểu diễn, gia đình Tống được mời đến văn phòng của nhà trường. Quyết định được đưa ra như sau, một tuần sau Tống Ôn Ngôn sẽ chính thức nhập học ngành Âm nhạc năm ba của trường.
Tiêu Nhiên đến hậu trường, cô đã rời đi từ lâu.
Lúc nhận được cuộc gọi của Tổng giám đốc Tiêu, trợ lý Lục vô cùng bất ngờ. Người đàn ông này thường lạnh lùng ít nói như một khối băng điêu khắc, gần như không bao giờ gọi điện cho trợ lý. Nhưng lần này, sau khi nghe xong yêu cầu của sếp mình, trợ lý Lục gần như bị hoá đá.
Mua hoa? Lại còn là hoa hướng dương?
Có người đàn ông nào lại đi tặng hoa hướng dương không?
Dù đầy nghi hoặc, anh ta cũng không dám hỏi thêm, vội vàng lái xe đi mua hoa.
Vì đã làm việc nhiều năm bên cạnh Tiêu Nhiên, anh ta hiểu rõ ông chủ mình coi trọng thời gian đến mức nào. Nếu bảo nhanh, nhất định phải thật nhanh.
Khi trợ lý Lục khệ nệ ôm bó hoa quay lại, Tiêu Nhiên nhíu mày, vẻ mặt dường như không hài lòng với tốc độ của anh ta. Trợ lý Lục ỉu xìu đứng phía sau, trong lòng ngổn ngang suy đoán về người nhận bó hoa này.
Lúc Tổng giám đốc Tiêu vẫy tay ra hiệu, trợ lý Lục nhanh chóng đưa giấy và bút đến.
Tiêu Nhiên cúi đầu viết gì đó, sau đó nhét mảnh giấy vào trong bó hoa hướng dương. Anh đóng bút lại, nhàn nhạt nói: "Đem bó hoa này tặng cho cô gái biểu diễn piano cuối cùng."
Trợ lý Lục thoáng kích động. Lẽ nào ông chủ tảng băng của mình đã biết thích một người rồi ư? Lại còn là nữ sinh?
Cố nén lại sự phấn khích, anh ta cẩn thận hỏi: "Sếp, cô gái đó tên là gì ạ?"
Tiêu Nhiên vẫn lạnh nhạt: "Tống Điềm Điềm."
Anh thoáng nhướng mày, đột nhiên nghĩ tới việc đây không phải là tên thật mà chỉ là biệt danh mà anh từng đùa giỡn đặt riêng cho cô, một cái tên thuộc về ký ức của anh.
Anh buông bút, sửa lại: "Cô ấy tên là Tống Ôn Ngôn."
Trợ lý Lục gật gù ghi nhớ. Nhưng vẫn không kiềm được hỏi: "Vậy vì sao ngài không tự mình tặng ạ?"
Tiêu Nhiên ngẩng lên: "Cậu đang dạy tôi làm việc à?"
"Không, không dám ạ!"
Tiêu Nhiên lười giải thích thêm: "Còn không mau đi đi."
"Dạ dạ dạ."
Trợ lý Lục lập tức quay đầu chạy thẳng, chỉ sợ ánh mắt lạnh lẽo của ông chủ sẽ giết chết mình mất.
Anh ta cố tình đứng đợi ở một ngã rẽ, nơi mà nhất định Tống Ôn Ngôn sẽ đi qua.
Là người cuối cùng biểu diễn piano, cô gái này rất dễ nhận ra. Nhan sắc xuất chúng như vậy, làm sao mà quên được?
Khi Tống Ôn Ngôn đi ra cùng ba mẹ, cô thấy một người đàn ông ôm bó hoa hướng dương bước lên:
"Xin hỏi cô có phải là tiểu thư Tống Ôn Ngôn không ạ?"
Tống Ôn Ngôn khẽ gật đầu.
Trợ lý Lục không dám nhìn thẳng vào cô gái xinh đẹp có khả năng lọt vào mắt xanh của sếp mình, đưa bó hoa ra:
"Xin cô nhận lấy. Đây là của ông chủ chúng tôi gửi tặng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!