Chương 29: Sóng gió Tuyên Thành

Bên cửa sổ phòng khách, vợ chồng nhà họ Ngô và vợ chồng nhà họ Tống đều đang quan sát đôi nam nữ đang "cười nói vui vẻ" trong vườn hoa.

Bà Ngô mỉm cười hài lòng: "Tôi rất thích cô bé Ôn Ngôn nhà anh chị. Nhìn xem, con trai Ngô Thiên nhà tôi cũng có vẻ rất quý nó đấy."

Câu nói này thật rõ ràng. Giả Nhu Quân thu ánh mắt lại, nói: "Ngôn Ngôn còn nhỏ, cậu Ngô chắc sẽ gặp người phù hợp hơn."

Vợ chồng nhà họ Ngô quay sang nhìn Tống Tại Giang, lông mày đều nhíu lại. Họ vốn là đối tác hợp tác đến từ nhà họ Trình, chỉ định bàn chuyện công việc, nhưng đứa con trai cố chấp kia lại chủ động đề nghị gặp thiên kim nhà họ Tống. Hai vợ chồng chưa bao giờ thấy con trai để ý ai như thế, tất nhiên là muốn tác thành rồi.

Tất nhiên, họ không biết Ngô Thiên để mắt tới Tống Ôn Ngôn hoàn toàn vì lời ca thán có chủ ý hay vô tình của Ngô Chu.

Lâu lắm rồi, gã không gặp ai khiến đứa em gái bướng bỉnh của mình tức giận đến vậy nên mới nảy sinh tò mò.

Ngô Chu không biết thân phận của Tống Ôn Ngôn, nhưng Ngô Thiên không giống cô ta. Chỉ cần dùng chút sức lực là có thể điều tra rõ ràng. Điều khiến gã bất ngờ chính là, khả năng cao là cô Tống này lại có mối quan hệ rất gần gũi với Tiêu Nhiên của Minh Khởi.

Đối với những điều mới mẻ, Ngô Thiên luôn muốn nghiên cứu. Huống hồ, nhà họ Tống là miếng mồi béo bở, dù thế nào gã cũng phải nghĩ cách gặm được một miếng.

Ngô Thiên liếc nhìn mấy người đang đứng gần cửa sổ, rồi cố ý tiến sát về phía Tống Ôn Ngôn. Cô cau mày, lùi lại: "Đứng xa tôi ra."

Ngô Thiên mỉm cười: "Cô Tống, hà tất phải xa cách như vậy. Hai nhà chúng ta bây giờ là đối tác, sau này thường xuyên gặp mặt là điều không tránh khỏi. Có khi cha mẹ cô còn muốn tác hợp chúng ta đấy."

Tống Ôn Ngôn nhìn về phía mà gã ám chỉ, mọi người đều đang âm thầm quan sát bọn họ.

Cô đã biết rõ, ngoài Tiêu Nhiên, những người đàn ông này tiếp cận cô đều có mục đích cả.

Tống Ôn Ngôn kéo giãn khoảng cách: "Anh Ngô, tôi không ngốc. Là người trong giới này, tôi cũng nghe qua danh tiếng của anh."

Ngô Thiên nhướng mày, ra hiệu cho cô nói tiếp.

Tống Ôn Ngôn bình tĩnh nói: "Tôi biết anh không bao giờ làm những việc vô nghĩa. Anh chịu bỏ thời gian cùng cha mẹ đến nhà họ Tống, chắc chắn đã nghe em gái anh nhắc đến tôi, hoặc là đã điều tra về tôi. Tôi nghĩ, anh hẳn đã phát hiện ra điều gì đó khiến anh cảm thấy hứng thú, dù sao ai cũng biết anh là người có lòng hiếu kỳ cực lớn. Nhưng tôi nhắc anh một câu, tò mò hại chết con mèo. Còn về em gái anh, cô ta ghét tôi, tôi cũng ghét cô ta. Chuyện giữa con gái với nhau, chúng tôi tự giải quyết.

Nếu anh xen vào sẽ mất đi phong độ của một quý ông. Thêm nữa, tôi thấy trong mắt anh có sự tham vọng với nhà họ Tống. Anh là một người không giỏi che giấu cảm xúc, hay nói cách khác, anh vốn kiêu ngạo, chẳng buồn che đậy bản thân."

"Cô Tống, mọi người đều đánh giá thấp cô rồi. Thực ra, cô rất thông minh."

Tống Ôn Ngôn nhếch môi: "Không phải các anh đánh giá thấp tôi, mà là quá đề cao chính mình."

Cô trông có vẻ đơn thuần, nhưng không hề ngốc. Sinh ra và lớn lên trong nhà họ Tống, cô được giáo dục tinh anh từ nhỏ. Cô hoàn toàn hiểu rõ những gì đang diễn ra.

Chỉ là trước đây còn nhỏ, chẳng ai lại công khai nhắm vào nhà họ Tống như vậy nên cô không cần phải sắc bén. Nhưng giờ đây, người trước mặt thậm chí còn không giấu giếm dã tâm của mình. Cô cũng chẳng cần thiết phải tỏ ra ôn hòa nữa.

"Vậy cô Tống định làm gì?" Ngô Thiên hỏi.

"Có lẽ anh Ngô cũng biết, từ nhỏ tôi học piano. Nhưng ngoài ra, tôi còn học tài chính. Khi nhà họ Tống bình yên, tôi nhàn rỗi đánh đàn ngắm hoa cũng được. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, tôi chắc chắn sẽ đồng cam cộng khổ với Tống thị. Dù sao đi nữa, tôi mới là người thừa kế duy nhất của Tống thị. Còn lại chỉ là cỏ dại, đúng không, anh Ngô?"

Ngô Thiên nhếch môi đầy ẩn ý: "Lần này đến nhà họ Tống đúng là thu hoạch lớn. Tôi rất mong đợi biểu hiện của cô. Nhưng hiện tại, nhà Ngô và nhà Tống là đối tác. Cô không cần nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch như vậy. Nếu thật sự có ngày chúng ta trở thành đối thủ trên thương trường, tôi sẽ dạy cho cô một bài học. Cô gái nhỏ, đừng mạnh miệng."

Tống Ôn Ngôn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không chút ấm áp: "Câu này tôi cũng đã nói với em gái anh rồi. Hôm nay, tôi sẽ gửi nguyên vẹn lại cho anh. Những gì anh định làm, tôi sẽ chống mắt chờ xem."

Ngô Thiên thản nhiên gật đầu, khi bước lướt qua cô, giọng nói mềm mại của Tống Ôn Ngôn vọng tới từ phía sau, cô đang căn dặn người làm vườn: "Tưới cây cho cẩn thận vào nhé. Chạm phải thứ bẩn thỉu, tởm thật."

Ngô Thiên khựng lại, sau đó cười khẽ. Ai nói cô con gái nhà họ Tống mềm yếu, dễ bắt nạt? Đây rõ ràng là một con sư tử nhỏ chưa trưởng thành mà, nhưng dù còn nhỏ cũng đã lộ ra vài phần sắc bén rồi.

Gã không xem cô là đối thủ. Đối thủ của gã là Tiêu Nhiên và Thượng Quan Lâm. Hai người đàn ông kia mới thật sự khó đối phó.

Trở lại phòng khách, bà Ngô vội vàng hỏi con trai: "Nói chuyện thế nào rồi?"

Ngô Thiên nhìn Tống Ôn Ngôn và đáp: "Mẹ hỏi cô Tống đi."

Bao ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!