Chương 28: Biến thái

Mọi người xung quanh mở to mắt, Trần Khai Khai vội vàng kéo tay Tống Ôn Ngôn lại.

Ngô Chu là bạn gái của Trịnh Dự, việc Tống Ôn Ngôn làm rõ ràng là tát vào mặt hắn. Trịnh Dự từ từ đứng thẳng người, che chắn cho Ngô Chu vẫn còn đang ngơ ngác phía sau.

"Bạn học Tống, đánh người như vậy có hơi quá không?"

"Vậy cô ta thì sao?" Giọng Tống Ôn Ngôn lạnh lùng, chỉ vào mặt Trần Khai Khai: "Một cái tát đổi một cái tát, công bằng thôi."

"Không phải." Trịnh Dự nhíu mày: "Có cần phải thế không? Cô ta không phải là người của cô, sao lại đứng ra thay cô ta?"

"Nếu không phục thì cũng có thể cho rằng tôi đang xen vào việc của người khác." Tống Ôn Ngôn nói.

"Không phải là chuyện của người khác!"

Trần Khai Khai cười lạnh, liếc nhìn Trịnh Dự rồi nắm lấy tay Tống Ôn Ngôn, bước ra khỏi đám đông: "Ngôn Ngôn là bạn thân nhất của tôi, chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi, chuyện của tôi cũng là chuyện của cô ấy. Người như anh sao hiểu được! Tôi nói rõ với anh, Trịnh Dự, trước đây tôi đã từng thích anh, giờ thì tôi đã không còn thích anh nữa rồi. Tôi cũng không hiểu tại sao anh lại lưu tên tôi là "Em yêu", biết phân biệt đúng sai đi chứ, đừng cố tạo ra sự mập mờ khiến người khác nghi ngờ nữa.

Hôm nay anh cứ quấy rối tôi, bạn gái anh lại đánh tôi, Ngôn Ngôn đã trả thù giúp tôi rồi, tôi cũng chẳng muốn làm lớn chuyện, chỉ mong anh sau này đừng đến gần tôi và Ngôn Ngôn nữa!"

"Trần Khai Khai, cô cũng bản lĩnh lắm rồi." Trịnh Dự nói, giọng hắn như từ giữa kẽ răng tuôn ra.

Trần Khai Khai lạnh lùng nhìn hắn: "Khi tôi còn thích anh, anh là báu vật. Giờ tôi không thích anh nữa, anh là cái thá gì?"

Cô ấy hất mạnh vai Trịnh Dự, nắm tay Tống Ôn Ngôn bước đi.

Cuối cùng, Ngô Chu cũng lấy lại được phản ứng, cô ta hét lên: "Các người đứng lại cho tôi!"

Tống Ôn Ngôn quay lại nhìn cô ta: "Có chuyện gì?"

"Cô dám đánh tôi!"

Trần Khai Khai trợn trừng mắt, ngay cả Tống Ôn Ngôn cũng bật cười: "Thì tôi đánh cô đó."

"Cô biết tôi là ai không?"

Tống Ôn Ngôn điềm tĩnh: "Không biết."

Ngô Chu tức giận, mặt đầy sự bực bội, nhưng vì có quá nhiều người đang nhìn, cô ta vội vàng lấy tay che khuôn mặt bị tát sưng lên, tiến lại gần Tống Ôn Ngôn, thấp giọng nghiến răng nghiến lợi: "Cô sẽ có cơ hội biết tôi là ai, tôi sẽ khiến cô phải trả giá!"

Tống Ôn Ngôn mỉm cười: "Tôi sẽ chờ."

Cô không dừng lại nữa.

Trịnh Dự còn đang trừng mắt nhìn Trần Khai Khai. Lúc hắn còn đang ngẩn ngơ, một cái tát bất ngờ từ Ngô Chu đã giáng xuống mặt hắn.

Trịnh Dự ngạc nhiên nhìn về phía cô ta, Ngô Chu sắc lạnh nói: "Chia tay!"

"Cô điên rồi à!" Trịnh Dự gầm lên.

Trước mặt nhiều người như vậy, hắn không thể phản kháng lại.

Ngô Chu cười lạnh: "Tôi chọn yêu anh đúng là điên thật, chọn Lăng Sơ còn tốt hơn anh nhiều."

"Đừng nhắc đến cậu ta với tôi!" Câu này không ai nghe thấy, nhưng Ngô Chu lại nghe rất rõ.

Cô ta đã biết Trịnh Dự ghen tị với Lăng Sơ từ lâu, nhưng không ngờ sự ghét bỏ trong ánh mắt hắn lại rõ ràng đến vậy.

Xem ra cái gọi là tình anh em cũng không bền chặt gì cho cam.

Cũng phải thôi, trong Học viện Nghệ thuật – cái vòng giải trí thu nhỏ này làm gì có tình bạn thật sự tồn tại chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!