Tống Ôn Ngôn vui mừng chạy đến bên anh. Tiêu Nhiên mỉm cười ôm cô vào lòng: "Sao mà lấm lem thế này?"
"Tranh đồ với Trình Nguyễn ạ."
Tiêu Nhiên nhướng mày: "Vậy chắc là em thắng rồi."
"Đương nhiên!"
Ý cười của Tiêu Nhiên càng thêm sâu, anh nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi vết bẩn trên má cô: "Điềm Điềm của anh giỏi lắm, thay quần áo đi, anh đưa em đi ăn nhé?"
"Được ạ."
Tô Miên đứng đợi ở phía xa, Tống Ôn Ngôn cũng không nán lại bên Tiêu Nhiên quá lâu.
Ba người cùng lên một chiếc xe rời đi. Ở nơi không xa, Thượng Quan Lâm ngồi trong xe nhìn chiếc xe của họ đi xa dần.
Trợ lý nghe điện thoại xong, tiến lại gần Thượng Quan Lâm, khẽ nói: "Thưa ngài, cô Trình đã rời đảo."
"Rồi sao?"
"Cô ấy muốn gặp ngài."
Thượng Quan Lâm khẽ cười, giọng mang đầy ẩn ý: "Cô em họ này của tôi, đúng là nghĩ rằng muốn gặp là có thể gặp."
Trợ lý im lặng không nói gì thêm, Thượng Quan Lâm lại nói: "Để cô ta đến đi."
Hắn cũng muốn xem vị tiểu thư Trình Nguyễn kiêu căng kia sẽ giải thích thế nào về chuyện gần đây.
Thượng Quan Lâm hắn không cần những kẻ ngu ngốc.
Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, ngập ngừng hỏi: "Thưa ngài, còn cần đi theo xe của cô Tống nữa không ạ?"
Thượng Quan Lâm khẽ cười: "Dĩ nhiên phải theo, tôi còn muốn xem bữa tối giữa cô ấy và Tiêu Nhiên sẽ thế nào."
Có lẽ vì trời lạnh, ngay cả trong xe bật điều hòa cũng cảm thấy buốt giá. Tài xế và trợ lý trao đổi ánh mắt, không dám nói gì thêm.
Một tiếng sau, Trình Nguyễn đến, địa điểm gặp mặt là một nhà hàng.
Thượng Quan Lâm ngồi ở chỗ gần cửa sổ, trước mặt chỉ có một tách cà phê đậm. Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn người đối diện qua cửa sổ.
Cô ấy cười tươi như hoa, dáng vẻ vô cùng ngọt ngào.
Nếu không tính đến người đàn ông bên cạnh cô ấy, đây sẽ là một khung cảnh rất đẹp.
Trình Nguyễn thu lại ánh mắt, ngồi xuống đối diện Thượng Quan Lâm: "Anh họ, anh đúng là ngày càng biến thái, anh cố ý chọn chỗ này phải không?"
Thượng Quan Lâm khẽ nhếch môi, nhìn cô ta: "Còn em thì ngày càng không biết phép tắc."
Trình Nguyễn bật cười, nửa đùa nửa thật: "Anh đừng nói với em, anh thích Tống Ôn Ngôn rồi nhé."
"Thích thì sao? Không thích thì sao?"
Tim Trình Nguyễn thắt lại. Cô ta không tài nào đoán được người đàn ông trước mặt. Nhiều lúc, hắn rõ ràng đang cười, nhưng không ai cảm thấy được sự thân thiện. Như lúc này đây, ánh mắt hắn dán chặt vào Trình Nguyễn, nở nụ cười nhàn nhạt nhưng lại khiến cô ta cảm thấy lạnh lẽo.
"Em chỉ tò mò, tại sao mọi người đều thích cô ta chứ?"
Tại sao chứ.
Thượng Quan Lâm cười đầy ẩn ý, đáp hờ hững: "Vì cô ấy xinh đẹp, dịu dàng, gia thế hiển hách."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!