Chương 24: Cô gái lập dị

Đây là cái Tết đầu tiên họ cùng nhau trải qua.

Tiêu Nhiên nhìn Tống Ôn Ngôn bận rộn trong bếp, ánh mắt trở nên sâu lắng hơn, có chút cảm giác không thật.

Anh bước tới, cầm lấy con dao cô đang dùng để xắt rau: "Để anh làm."

Tống Ôn Ngôn ngẩng đầu lên: "Em làm được mà."

Tiêu Nhiên khẽ cười: "Em giúp anh là được rồi."

Nhìn cách cô làm, anh biết ngay cô không thường xuyên nấu ăn, sợ cô sẽ tự làm mình bị thương.

Tống Ôn Ngôn cũng tự hiểu khả năng của mình, ngoan ngoãn đứng qua một bên hỗ trợ anh.

Bữa cơm tất niên của hai người không quá thịnh soạn, nhưng lại ấm áp vô cùng.

Sau khi ăn xong, thời gian gần đến nửa đêm.

Tiếng chuông chào năm mới sắp vang lên.

Tiêu Nhiên lấy áo choàng khoác lên người cô, dẫn cô ra ngoài. Tống Ôn Ngôn hỏi: "Đi đâu vậy anh?"

Anh giữ bí mật: "Đến nơi em sẽ biết."

Trước khi đến giờ khắc giao thừa, Tiêu Nhiên lái xe đưa cô đến bên bờ biển.

Bóng đêm đậm đặc như mực, gió biển mùa đông lạnh buốt thấu xương, tiếng sóng vỗ từ xa vọng lại. Khi Tống Ôn Ngôn còn đang ngỡ ngàng, Tiêu Nhiên đã nắm tay cô xuống xe.

Phía xa là ngọn hải đăng, ánh sáng quét qua mặt biển. Nơi ánh sáng đi qua, mặt nước trở nên lấp lánh. Dường như có cả tiếng còi xa vọng lại, lan tỏa trong màn đêm dài.

Trên bờ biển, một đống lửa nhỏ đã được nhóm lên. Bên cạnh đống lửa là một chiếc ghế sô pha, không xa đó có bốn chiếc đèn đường đứng sừng sững.

Tống Ôn Ngôn ngạc nhiên nhìn Tiêu Nhiên.

Anh khẽ cười: "Qua đó ngồi đi."

Khi bước tới gần, cô phát hiện trên ghế đã đặt sẵn một tấm chăn lông trắng dày và một bó hoa hồng.

Đống lửa bập bùng ngay trước mặt, ánh lửa làm khuôn mặt Tống Ôn Ngôn đỏ bừng.

Cơn gió thổi qua, dường như cũng không còn lạnh lẽo nữa.

Tiêu Nhiên quấn tấm chăn quanh người cô. Tống Ôn Ngôn tò mò hỏi: "Đến đây làm gì vậy ạ?"

Còn khoảng mười phút nữa là đến giao thừa.

Tiêu Nhiên không trả lời cô: "Đi dạo nhé?"

"Dạ."

Cô được quấn chặt trong chăn, chỉ chìa một tay ra để nắm lấy tay anh.

Đây là lần đầu tiên Tống Ôn Ngôn đến biển vào mùa đông, cô cảm thấy rất thú vị, tung tăng chạy hai vòng trên bãi cát.

Tiêu Nhiên đứng tại chỗ nhìn cô.

Anh cúi đầu xem đồng hồ, chỉ còn năm giây nữa là đến giao thừa.

"Điềm Điềm." Tiêu Nhiên gọi cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!