Chương 23: Đón Tết

Tống Ôn Ngôn nhìn dáng vẻ của Thượng Quan Lâm, cô cũng không còn giữ được sự lịch sự như ban đầu, nụ cười trên mặt nhạt đi nhiều: "Anh Thượng Quan trông thì nho nhã lễ độ, hóa ra lại thích làm mấy chuyện thế này. Lúc nửa đêm cưỡng ép vào phòng của con gái, đây là cái mà anh gọi là giáo dưỡng sao?"

Bình thường, Tống Ôn Ngôn rất ít khi nói nặng lời, nhưng một khi tâm trạng không tốt, sự lạnh lùng trong cô hiện rõ, khác hẳn với vẻ dịu dàng thường ngày.

Thượng Quan Lâm hơi sững lại.

Trước đây, hắn luôn cảm thấy cô giống người kia, nhưng giờ đây lại nhận ra cô rất khác.

Tống Ôn Ngôn có sự ôn hòa nhưng cũng sắc sảo, không giống với sự hoạt bát của người đó…

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thượng Quan Lâm chợt tối lại, trong lòng có chút tiếc nuối.

Nhưng Tống Ôn Ngôn khiến hắn rất hài lòng. Muốn dễ dàng từ bỏ, điều đó gần như không thể.

Hắn khẽ cười: "Ban đầu tôi chỉ định đến để xin lỗi em thật đàng hoàng thôi, không ngờ cô Tống lại có thành kiến nặng nề với tôi như vậy. Cũng được, tôi sẽ không làm phiền em nữa, em nghỉ ngơi sớm một chút."

Tống Ôn Ngôn nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

Khi trở về phòng, Thượng Quan Lâm gọi một cuộc điện thoại. Hắn chỉ nói một câu: "Anh biết phải làm gì rồi đấy." sau đó dập máy.

Người đàn ông đứng bên cửa sổ sát đất, lặng lẽ nhìn khung cảnh đêm đen bên ngoài. Trợ lý đưa cho hắn một ly champagne nhưng Thượng Quan Lâm không cầm, chỉ chăm chú nhìn vào màn đêm. Hình ảnh khuôn mặt hắn thấp thoáng phản chiếu trên lớp kính, từng biểu cảm và lời nói của Tống Ôn Ngôn khi nãy lại hiện lên trong tâm trí hắn.

Khác biệt, nhưng chẳng phải càng thú vị hơn sao?

Khóe môi hắn dần cong lên. Hắn nhận lấy ly champagne, một hơi uống cạn.

Trợ lý cúi đầu im lặng, trong lòng rõ hơn ai hết về những thủ đoạn của Thượng Quan Lâm. Một người mới vào thương trường như Tiêu Nhiên hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.

Một người phụ nữ, Thượng Quan Lâm đương nhiên phải có được..

@ a i k h i e t

Tiêu Nhiên từ bãi đỗ xe bước ra.

Một số tiếng ồn ào truyền đến, anh không buồn liếc mắt.

Trợ lý Lục theo bản năng quay đầu nhìn, lập tức sững sờ.

Một người phụ nữ bị một nhóm đàn ông vây quanh, dường như rất sợ hãi, liên tục lùi về phía sau. Những người đàn ông đó thì càng lúc càng áp sát, người thì cầm giấy bút đòi chữ ký, người thì cầm điện thoại quay phim, có vẻ họ là fan cuồng.

Người phụ nữ trông khá quen mắt.

Trợ lý Lục suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sếp Tiêu, là Kiều Ngọc Đàn."

Tiêu Nhiên không dừng bước: "Không quen."

"Hình như cô ta đang gặp rắc rối, không giúp sao ạ?"

Tiêu Nhiên thoáng liếc về hướng đó, cười lạnh: "Liên quan gì đến ông đây."

Anh tiếp tục bước đi, trợ lý Lục đành lặng lẽ theo sau, không dám nhìn thêm.

Nhưng Kiều Ngọc Đàn đã nhanh chóng phát hiện ra anh liền kêu lên: "Tổng giám đốc Tiêu! Tổng giám đốc Tiêu! Làm ơn giúp tôi với!"

Tiêu Nhiên không hề dừng bước, trợ lý Lục càng không có ý định xen vào.

Kiều Ngọc Đàn tiếp tục cầu xin: "Tổng giám đốc Tiêu, tôi xin anh! Người quản lý và trợ lý của tôi đều ra ngoài mua đồ rồi, anh làm ơn giúp tôi với!"

Trợ lý Lục nhắc nhở: "Sếp, bãi đỗ xe có camera. Nếu đoạn video bị rò rỉ, hình ảnh của anh và Minh Khởi cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!