Trời nhanh chóng tối lại.
Trong rừng ẩm ướt rõ rệt, Tiêu Nhiên sợ Tống Ôn Ngôn bị lạnh, khẽ hỏi: "Anh đưa em lên trên nhé."
Tống Ôn Ngôn gật đầu.
Tiêu Nhiên gọi trợ lý Kim đến, ê
-kíp chương trình ném dây thừng đã chuẩn bị sẵn xuống dưới. Anh cúi xuống, vỗ vai mình: "Lên đây."
Tống Ôn Ngôn leo lên lưng anh, nắm lấy dây thừng và nhanh chóng được đưa lên khỏi hố. Tiêu Nhiên cũng trèo lên ngay sau đó, động tác rất nhanh nhẹn.
Từ xa vang lên tiếng gọi của Tô Miên. Tống Ôn Ngôn vội vàng nói: "Các anh mau đi đi."
Tiêu Nhiên đưa tay ra hiệu cho những người khác đi xa rồi cúi người, lười biếng nói: "Anh không đi, em làm gì được anh?"
"Tiêu Nhiên." Tống Ôn Ngôn nhẹ giọng, "Anh nghe lời đi."
Giọng nói dịu dàng như lông vũ mềm mại nhất, dường như vô tình gợn lên trên trái tim anh. Tiêu Nhiên ngẩn ra, cười: "Anh nghe lời thì được thưởng gì?"
"Về nhà em sẽ nói cho anh."
Anh nhìn khuôn mặt dần đỏ bừng của cô, ánh mắt trầm xuống, nhẹ nhàng chạm vào má cô: "Được, về nhà em phải nói đấy."
Tiếng của Tô Miên ngày càng gần.
Tiêu Nhiên hôn lên trán cô: "Anh đi đây, em tự chăm sóc bản thân cho tốt."
Hôm nay Tiêu Nhiên rất ngoan ngoãn, điều này khiến Tống Ôn Ngôn hơi bất ngờ. Cô không nghĩ nhiều, gật đầu nhìn theo bóng anh rời đi.
Khi Tô Miên tìm đến, Tiêu Nhiên và nhóm người của anh đã đi khỏi.
Cô ấy thở phào: "Chị gọi mãi mà sao giờ em mới trả lời?"
Tống Ôn Ngôn kéo tay cô ấy, khẽ nói: "Vừa nãy Tiêu Nhiên đến đây."
"Hả?" Tô Miên không nhịn được kêu lên, ánh mắt ngay lập tức trở nên đầy ẩn ý: "Thế hai người làm gì rồi? Chả trách em im ắng thế."
Tống Ôn Ngôn mỉm cười: "Không làm gì cả, vừa nãy em rơi vào hố bẫy này, anh ấy cứu em ra rồi đi luôn."
Nghe đến chuyện cái hố, Tô Miên hốt hoảng kiểm tra khắp người cô, thấy cô không bị thương mới yên tâm: "Em đúng là cục cưng của Tiêu Nhiên, trước khi đến chương trình lẽ ra anh ấy phải mua bảo hiểm cho em mới đúng. Nhỡ đâu em bị thương, chị biết đền thế nào đây?"
"Thôi nào, đừng đùa nữa. Chúng ta về thôi, có vẻ trời sắp có tuyết rồi."
Tống Ôn Ngôn và Tô Miên cùng trở về lều, trên đường gặp Kiều Ngọc Đàn và Trình Nguyễn. Hai người họ vừa đi xuống dốc, trông rất nhếch nhác.
Tô Miên giả vờ hỏi: "Các cô làm sao thế?"
Trình Nguyễn cười lạnh, kéo Kiều Ngọc Đàn đi. Khi đi ngang qua Tống Ôn Ngôn, cô ta ghé tai nói đủ để hai người nghe: "Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu!"
Tống Ôn Ngôn vẫn bình tĩnh: "Vậy tôi sẽ chống mắt chờ xem."
Cô cũng không định nhượng bộ.
Bốn người bước đi theo hướng ngược nhau.
Đến tối, quả nhiên tuyết lại rơi.
Tống Ôn Ngôn và Tô Miên có đủ vật dụng, nghỉ ngơi rất tốt. Đến hôm sau, họ tiếp tục tìm kiếm điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!