Trợ lý Lục nào dám nói không, vội vàng đi tra vé máy bay. Nhưng thật không may, vé bay đến địa điểm ghi hình tối nay đã hết sạch, chuyến sớm nhất cũng phải đến trưa ngày mai mới có.
Tiêu Nhiên đang vừa nghe điện thoại vừa đeo thắt lưng xong. Anh cài nút cuối cùng rồi lấy áo khoác: "Máy bay tư nhân thì sao?"
Trợ lý Lục nhanh chóng trả lời: "Đã hỏi qua rồi. Sếp, tối nay có bão tuyết lớn, máy bay tư nhân cũng không thể bay được ạ."
Động tác của Tiêu Nhiên khựng lại. Bão tuyết?
Vậy em ấy…
Anh chống tay lên bàn, hơi bực bội, rút một điếu thuốc từ hộp rồi đưa lên môi: "Vậy thì ngày mai bay, chuẩn bị đi."
Trợ lý Lục vâng một tiếng. Tiêu Nhiên cúp máy rồi ném điện thoại qua một bên.
Anh tháo chiếc cà vạt vừa thắt, nhả một hơi khói thuốc, ngồi xuống ghế sofa.
Trước mặt anh là một tấm poster lớn của Tống Ôn Ngôn năm mười sáu tuổi.
Cũng vào mùa đông, cô mặc đồng phục cấp ba, đeo ba lô, mái tóc không dài lắm buông xõa trên vai. Cô đứng bên đường, một tay đút túi, tay còn lại giơ lên để bắt xe.
Cô hơi nghiêng mặt, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng xinh đẹp và tinh tế. Tuyết rơi xung quanh cô làm cho mọi thứ như ngưng đọng, yên bình đến lạ.
Đây là một bức ảnh anh lén chụp khi âm thầm theo sau cô, cũng là niềm an ủi duy nhất của anh suốt bốn năm qua.
Nghĩ lại, đúng là vừa biến thái vừa kỳ cục.
Tiêu Nhiên tự cười chế nhạo bản thân. Khói thuốc làm mờ mắt anh. Anh đưa tay gạt đi, nheo mắt nhìn góc nghiêng trên poster, không kìm được mà đưa tay lên, cách một khoảng, ngón tay khẽ vẽ theo đường nét gương mặt cô.
Nhìn một lúc, anh lại lo lắng cho Tống Ôn Ngôn. Đêm nay có bão tuyết, không biết đồ đạc anh chuẩn bị cho cô có đủ không, cô có lạnh không, có bị thương không.
Càng nghĩ càng lo, càng nghĩ càng bực.
Tiêu Nhiên bèn lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô.
Anh nhớ em.
Không có ai trả lời. Tiêu Nhiên biết điện thoại của cô chắc đã nộp lại cho chương trình.
Nhưng anh vẫn không kiềm được, lại nhắn tiếp: Điềm Điềm, anh rất nhớ em.
Vẫn không có hồi âm.
Anh cứ nhìn những dòng chữ đó, rồi đọc lại tin nhắn cuối cùng cô gửi cho anh.
Tiêu Nhiên, em sắp bắt đầu ghi hình rồi. Em sẽ tự chăm sóc bản thân, anh đừng lo lắng. Em cũng sẽ nhớ anh mà. Một tuần nữa mình gặp lại nhé anh.
Tiêu Nhiên khẽ cười, ngón tay cái vuốt ve ảnh đại diện của cô. Đó là bức ảnh anh chụp cô vài ngày trước, cô rất thích, lại còn dùng làm ảnh đại diện.
Bên ngoài đã bắt đầu tuyết rơi. Tiêu Nhiên không về phòng ngủ mà như bao đêm khác, cứ nhìn tấm poster của Tống Ôn Ngôn rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó, ở ngoài rừng Tuyên Thành, Tống Ôn Ngôn đang cùng nhiều người chen chúc trong một chiếc lều.
Do bão tuyết, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh. Nhưng mọi người quây quần trong một tấm chăn lớn, vừa nói chuyện vừa cười nên cũng không cảm thấy quá lạnh.
Chẳng bao lâu, Trình Nguyễn và đồng đội của cô ta quay lại. Không còn cách nào khác, thời tiết tuyết rơi quá nguy hiểm, đặc biệt vào ban đêm. Trình Nguyễn lúc trước bốc đồng, nhưng giờ tất nhiên phải lo cho an toàn của bản thân trước.
Về sự trở lại của họ, Tống Ôn Ngôn không nói gì, Tô Miên cũng im lặng. Cuối cùng vẫn là Hồ Toại hay làm người tốt đã mời họ vào. Trình Nguyễn và đồng đội lập tức chớp cơ hội mà vào trong.
Đêm đó, tất cả mọi người đều chen chúc trong lều của Tống Ôn Ngôn và Tô Miên. Nửa đêm đầu, ai nấy đều còn tỉnh táo, nhưng đến nửa đêm sau thì cái lạnh bắt đầu thấm vào. Các đội viên không ngừng co cụm lại với nhau để giữ ấm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!