Chương 17: Tham gia chương trình

Sau sự việc lần đó, Trình Nguyễn im hơi lặng tiếng một thời gian, nhà họ Trình cũng không hề đứng ra đối đầu với Tiêu Nhiên.

Ngược lại, Tiêu Nhiên trực tiếp nhằm vào nhà họ Trình. Nhiều mối hợp tác từng rất khả quan của nhà họ Trình bị anh phá hoại, thậm chí có những thương vụ còn bị nhà họ Tống chớp thời cơ cướp mất.

Những hành động này khiến giới kinh doanh không hiểu nổi. Chẳng lẽ Minh Khởi định hợp tác với nhà họ Tống à? Nhưng rõ ràng không có tin tức gì cả.

Ngay cả Tống Tại Giang cũng thấy nghi hoặc. Ông luôn có cảm giác rằng có người đang đứng sau điều khiển tất cả. Thời gian này, nhiều hợp đồng mà nhà họ Tống trước đây tìm kiếm mãi không được giờ lại tự động tìm đến.

Tất nhiên, đã là doanh nhân thì không thể từ chối cơ hội làm ăn. Tống Tại Giang không bao giờ làm khó bản thân với tiền bạc. Là ba của Tống Ôn Ngôn, ông cũng biết Trình Nguyễn từ nhỏ đã không ưa con gái mình. May mắn là Tống Ôn Ngôn luôn rộng lượng không để bụng. Nhưng điều đó không có nghĩa là người làm ba như ông có thể dễ dàng tha thứ. Vì thế, nếu có cơ hội đạp nhà họ Trình xuống, Tống Tại Giang rất vui lòng thực hiện.

Thời gian này, Tống Ôn Ngôn cũng rất bận rộn.

Cô chuyển từ nước ngoài về vào mùa thu, giờ đã vào đông và sắp đến kỳ nghỉ đông.

Không chỉ kỳ thi cuối kỳ đang đến gần, mà mùa hè năm sau còn có một cuộc thi piano quốc tế quan trọng.

Cô đã nói sẽ cạnh tranh công bằng với Trình Nguyễn, nên cô không thể lơ là.

Hôm nay là ngày cuối cùng trước kỳ thi cuối kỳ.

Buổi sáng ở Tuyên Thành rất lạnh. Tống Ôn Ngôn mặc áo khoác, đeo cặp sách rồi rời khỏi nhà họ Tống. Nhưng cô không thấy Tiêu Nhiên ở chỗ cũ.

Cô hơi bất ngờ. Tiêu Nhiên ngày nào cũng đưa đón cô đi học, chẳng lẽ hôm nay công ty bận?

Tống Ôn Ngôn không phải kiểu người hay làm nũng, cũng không định làm phiền anh, tự mình lên tàu điện ngầm đến trường.

Vào giờ cao điểm buổi sáng, tàu điện rất đông. Đa phần hành khách là dân văn phòng, Tống Ôn Ngôn tìm một chỗ bám tay đứng.

Đột nhiên có người đứng sát phía sau cô. Tống Ôn Ngôn cảnh giác nhíu mày, định di chuyển chỗ khác, nhưng cánh tay người kia lại vòng qua eo cô. Một giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai: "Đừng sợ, là anh đây."

Tống Ôn Ngôn quay lại, thấy Tiêu Nhiên đang mỉm cười dịu dàng nhìn mình.

Cánh tay anh gần như bao bọc cô trong một góc nhỏ, không để ai khác chạm vào cô.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, nhẹ nhàng gõ vào chóp mũi cô: "Ngẩn người rồi à?"

"Sao anh ở đây?" Tống Ôn Ngôn hỏi nhỏ.

Tiêu Nhiên hơi cúi người ôm cô, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, động tác vừa trân trọng vừa dịu dàng: "Anh luôn ở đây mà, vừa nãy anh vẫn luôn đi theo em."

"Vậy tại sao anh lại lén lút như thế?"

"Anh muốn xem bình thường em đi học thế nào."

Tiêu Nhiên liếc nhìn những người đàn ông xung quanh đang lén nhìn Tống Ôn Ngôn, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo, càng siết chặt cô vào trong vòng tay: "Sau này đừng đi tàu điện ngầm nữa."

"Sao vậy ạ?"

"Không an toàn."

Tống Ôn Ngôn nghẹn lời, nghĩ đến chuyện anh vừa xuất hiện bất ngờ từ phía sau, cô hiếm hoi nhướng mày cười: "Quả thật không an toàn. Chẳng phải anh chính là kẻ xấu nhất sao?"

Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày.

Anh nhìn cô không nói gì.

Nụ cười bên môi Tống Ôn Ngôn dần tắt, cô nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy anh?"

Giọng Tiêu Nhiên trầm thấp: "Xung quanh nhiều người quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!