Hai từ.
Rất đơn giản.
Nhưng Tiêu Nhiên lại suýt rơi nước mắt. Anh cúi đầu mỉm cười, không nói gì, chỉ ôm cô thêm một lúc lâu.
Trời tuyết lạnh thấu xương, Tiêu Nhiên thực sự không nỡ để cô chịu rét. Anh để cô đứng yên tại chỗ, còn mình thì chạy về chỗ đậu xe, một lát sau quay lại.
Thứ Tiêu Nhiên mang về là một chùm chìa khóa.
Tống Ôn Ngôn nhìn anh mở cánh cửa, hơi nghi hoặc: "Sao anh lại có chìa khóa ở đây?"
Tiêu Nhiên mỉm cười: "Anh đã mua lại căn nhà này rồi."
Cánh cửa mở ra.
Anh nhanh chóng ôm cô vào trong nhà. Tống Ôn Ngôn đứng trong phòng, cảm thấy hơi ngẩn ngơ.
Bàn ghế vẫn y nguyên, mọi thứ vẫn sắp đặt như trước, chẳng khác gì so với bốn năm trước cả. Tựa như cô chưa từng rời đi, tựa như bốn năm vừa qua chỉ là một giấc mộng.
Cô nhìn về phía Tiêu Nhiên, anh cũng đang nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Thế nào, có phải rất cảm động không?"
Tống Ôn Ngôn cúi đầu, trong mắt thoáng hiện lên làn sương mờ, ngón tay cô móc lấy ngón tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ, pha chút yếu ớt đáng thương, dịu dàng gọi: "Tiêu Nhiên."
"Đừng nói xin lỗi."
Thực ra, trong những năm xa cách này, Tiêu Nhiên không ít lần tưởng tượng làm thế nào để trừng phạt, làm thế nào để tra tấn để cô phải khóc lóc van xin anh. Nhưng đến khi ngày đó thực sự đến, đừng nói là nước mắt, ngay cả dáng vẻ nhỏ bé đáng thương của cô bây giờ cũng khiến anh không thoải mái.
Anh vội cúi xuống, nâng gương mặt cô lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước nơi khóe mắt: "Em chẳng có gì phải xin lỗi anh cả."
Tống Ôn Ngôn mím môi. Tiêu Nhiên hơi hoảng: "Đừng khóc, đừng khóc, có đói không em?"
Cô ngoan ngoãn đứng đó, gương mặt tái nhợt, hàng mi vẫn còn đọng giọt nước mắt, thỉnh thoảng lại run nhẹ, giọng nói nhỏ nhẹ: "Em không đói. Anh muốn ăn gì, em nấu cho anh."
Tiêu Nhiên vừa xót xa vừa buồn cười.
Anh dứt khoát bế cô lên, đặt cô ngồi trên đùi mình, lười biếng bóp má cô, dịu dàng dỗ dành: "Đừng khóc. Anh đi xả nước ấm cho em, em tắm xong ngủ một giấc. Ngủ dậy rồi ăn cơm."
"Em ngủ không được, cũng ăn không vô."
Cô rụt rè túm lấy áo anh. Tiêu Nhiên nhận ra, khẽ cười, trái tim mềm nhũn, giọng anh càng nhẹ nhàng hơn, hầu như không có chút giận dữ nào cả: "Ngoan nào."
Tống Ôn Ngôn nghĩ ngợi, rồi gật đầu.
Khi cô đã buông bỏ tất cả sự phòng bị và nghi ngờ, cô thực sự là một cô gái rất ngoan.
Tiêu Nhiên bế cô vào phòng. Nơi đây được người dọn dẹp mỗi ngày, vẫn luôn sạch sẽ. Mỗi khi nhớ cô, anh cũng thỉnh thoảng đến đây ở vài hôm.
Tống Ôn Ngôn nằm trên giường của anh. Tiêu Nhiên cẩn thận đắp chăn cho cô: "Anh đi xả nước ấm."
"Vâng."
Cô nhìn anh cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi, để lộ cánh tay rắn chắc với làn da nâu khỏe mạnh.
Anh rất cao lớn, đứng trong phòng tắm nhỏ hẹp, cúi xuống thử nhiệt độ nước cho cô. Thỉnh thoảng, anh quay lại nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, khóe môi luôn nở nụ cười.
Tống Ôn Ngôn cũng cong môi cười, hai má ửng đỏ. Cô kéo chăn lên che nửa khuôn mặt.
Tiêu Nhiên bước tới: "Được rồi. Anh giúp em nhé?" Ánh mắt anh thoáng chút đùa cợt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!