Chương 14: Thành một đôi với anh nhé

Tống Ôn Ngôn không chợp mắt cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, cô tới nhà hàng lần trước hẹn gặp.

Thám tử tư đến rất đúng giờ, đặt một tập tài liệu lên bàn và hạ giọng nói: "Đây là những thứ tôi chụp được mấy ngày qua khi theo dõi cô ta."

"Cô ta" mà thám tử nhắc đến, dĩ nhiên là Trình Nguyễn.

Tống Ôn Ngôn trông thì bình tĩnh, nhưng đôi tay siết chặt lại đã để lộ sự căng thẳng trong lòng.

Thám tử tư liếc nhìn cô, khẽ gật đầu: "Mở ra xem đi."

Tống Ôn Ngôn đưa tay mở tập tài liệu, bên trong là một số bức ảnh. Người trong ảnh rõ ràng cố tình tránh máy ảnh, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng hoặc bóng lưng của một người đàn ông, không có bất kỳ tấm ảnh nào chụp chính diện.

Tống Ôn Ngôn nhíu mày. Thám tử tư ghé sát lại, nhỏ giọng: "Tôi điều tra nhiều chuyện như vậy rồi, cảm thấy cách chụp này quá giả."

Quả thật, rất giả.

Ngay từ lần đầu Tống Ôn Ngôn nhận được những bức ảnh này đã cảm thấy có gì đó không ổn, vì thế mới nhờ đến thám tử tư.

"Vậy nên," Thám tử tư cười nói, "Mấy ngày nay tôi theo dõi cô ta, nghe ngóng được tối nay cô ta sẽ gặp người đàn ông đó. Cô Tống có muốn đích thân đến xem không?"

Tống Ôn Ngôn ngẩng đầu: "Tất nhiên rồi."

Đã điều tra đến mức này, làm sao có thể không đi.

Nhưng mà các cô không biết, trong một chiếc xe không bắt mắt phía đối diện, Tiêu Nhiên đang lặng lẽ nhìn Tống Ôn Ngôn qua cửa kính tối màu.

Trợ lý Lục lo lắng nhìn sếp mình, hỏi nhỏ: "Sếp, tiếp theo làm gì đây ạ?"

Thực ra, trợ lý Lục có chút tò mò về mối quan hệ giữa Tiêu Nhiên và Tống Ôn Ngôn. Trước giờ chưa từng thấy ông chủ quan tâm đến cô gái nào, vậy mà bây giờ lại đột ngột xuất hiện một cô thiên kim nhỏ nhà họ Tống, không biết là nhân vật đặc biệt gì đây?

Tiêu Nhiên không trả lời, chỉ chăm chú nhìn về phía Tống Ôn Ngôn, ánh mắt dần nheo lại. Lại đến gặp thám tử tư nữa, rốt cuộc cô muốn biết điều gì đây?

Sự không chắc chắn này khiến Tiêu Nhiên cảm thấy bất an.

Anh mơ hồ nhận ra Tống Ôn Ngôn của hiện tại đã thay đổi rất nhiều so với bốn năm trước. Cô giấu anh quá nhiều chuyện, điều đó khiến anh bất giác cảm thấy hoảng loạn. Vì vậy, anh lặng lẽ sắp xếp người theo dõi cô, không để cô biết.

Anh thực sự không thể chịu đựng việc lần nữa lại mất đi cô.

Nhưng dù mọi hành động của cô đều nằm trong tầm mắt anh, Tiêu Nhiên vẫn không thể xua tan nỗi sợ hãi trong lòng.

Nếu cô thực sự muốn rời đi, anh có thể làm gì đây? Anh luôn không nỡ khiến cô đau lòng hay buồn bã mà.

Tiêu Nhiên rời mắt khỏi cô, mệt mỏi day sống mũi. Trợ lý Lục tinh ý hỏi: "Sếp, hay là về nghỉ ngơi một lát ạ?"

Tiêu Nhiên không trả lời.

Với nhân viên, ngay cả người thân cận, anh luôn giữ thái độ lãnh đạm và ít nói.

Trợ lý Lục cũng đã quen với điều này.

Một lúc sau, Tiêu Nhiên hỏi: "Hôm nay còn sắp xếp gì không?"

Trợ lý Lục đáp: "Ba mươi phút nữa có một buổi tiệc xã giao ạ."

"Hoãn đến chiều."

Trợ lý Lục vội đáp, rồi chợt ngẩn người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!