Tống Ôn Ngôn không biết Tiêu Nhiên định đưa cô đi đâu để ngắm tuyết. Anh cứ úp mở, cô cũng chẳng hỏi được điều gì rõ ràng.
Khi xuống xe, Tiêu Nhiên không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn lụa đen, che kín đôi mắt của Tống Ôn Ngôn.
Ngón tay cô chạm lên lớp vải che mắt, hỏi: "Tiêu Nhiên, anh định làm gì vậy?"
Anh buộc khăn không quá chặt, đủ để cô không thấy khó chịu.
Tiêu Nhiên nắm lấy tay cô, cánh tay vòng nhẹ qua eo cô: "Yên tâm, anh không để em ngã đâu."
"Chúng ta đang đi đâu thế?"
"Đưa em đi xem một thứ." Giọng anh dường như kề sát, âm điệu trầm thấp rõ ràng vang bên tai: "Điềm Điềm, hôm nay giao em cho anh được không?"
Má Tống Ôn Ngôn hơi ửng đỏ. Tiêu Nhiên khẽ mỉm cười: "Được rồi, bước chân đi nào."
Tống Ôn Ngôn ngoan ngoãn bước theo, đôi bốt của cô dẫm lên lớp tuyết, từng bước từng bước đi xa hơn.
Tuyết rơi nhẹ từ trên trời, nhưng bàn tay Tiêu Nhiên nắm lấy tay cô làm cô không cảm thấy lạnh nữa.
Đi chưa bao lâu, Tiêu Nhiên bảo cô dừng lại tại chỗ, dường như anh đang đẩy thứ gì đó. Sau đó, anh lại nắm lấy tay cô.
Khi cô định bước tiếp, Tiêu Nhiên cúi người, vòng tay cô qua cổ mình, bế bổng cô lên đi vào một nơi nào đó.
"Đây là đâu thế?" Tống Ôn Ngôn hỏi.
Tiêu Nhiên cẩn thận đặt cô xuống: "Chúng ta đang ở trên cáp treo."
"Cáp treo đưa chúng ta đi đâu?"
"Đỉnh núi."
Tống Ôn Ngôn ngẩng đầu theo hướng phát ra giọng anh: "Tiêu Nhiên, em có thể tháo cái này ra được không?" Cô chạm vào lớp vải đen che mắt.
Tiêu Nhiên nắm lấy tay cô: "Không được, ngoan nào."
Tống Ôn Ngôn gật đầu: "Được rồi."
Tiêu Nhiên khẽ cười.
Ngoan quá, đáng yêu quá.
Anh không kiềm chế được mà khẽ chạm vào mũi cô: "Không sợ anh bán em đi à?"
"Anh sẽ không làm thế."
"Sao em biết anh sẽ không?"
Tống Ôn Ngôn mím môi, nhẹ nhàng nói: "Vì anh là Tạ Hoán mà."
Là Tạ Hoán đã lớn lên cùng cô.
Nghe cái tên này một lần nữa, Tiêu Nhiên thoáng sững người. Cô, luôn dễ dàng chạm vào góc mềm yếu nhất trong lòng anh.
Tiêu Nhiên khẽ cười: "Ngốc quá."
Anh cúi người ôm cô thật chặt: "Tạ Hoán đã không còn nữa. Trước mặt em bây giờ là Tiêu Nhiên, một tên siêu tồi tệ. Không phải từ trước đến nay em luôn sợ anh sao?"
"Cũng không sợ lắm." Tống Ôn Ngôn mỉm cười, nghĩ ngợi rồi quyết định giơ tay ôm lấy anh, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vỗ nhẹ lên lưng anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!