Chương 11: Những điều tầm thường

Sau khi hai người rời đi, một chiếc xe từ phía sau họ chậm rãi lái tới. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nhã nhặn như trăng của Thượng Quan Lâm.

Hắn nhìn theo hướng Tiêu Nhiên và Tống Ôn Ngôn biến mất, khẽ nheo mắt: "Người đàn ông đó, hình như trông quen quen."

"Thưa ngài Thượng Quan, đó là Tổng giám đốc của Minh Khởi, Tiêu Nhiên."

"Tiêu Nhiên?" Thượng Quan Lâm mỉm cười: "Thì ra là anh ta."

Trợ lý nhỏ giọng đáp: "Vâng, thưa ngài. Anh ta không phải người dễ đối phó đâu ạ."

Thượng Quan Lâm thu ánh mắt lại, nhàn nhạt liếc qua trợ lý. Sống lưng trợ lý cứng đờ, vội vàng cúi đầu: "Ý tôi không phải là muốn nói ngài không nên động đến cô gái bên cạnh anh ta ạ."

"Tôi không có ý đó." Thượng Quan Lâm không nói thêm gì nữa, nhưng bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy sự lạnh lẽo ẩn trong đôi mắt hắn.

Hắn lại nghĩ về hình ảnh Tống Ôn Ngôn trên sân khấu vừa rồi, biểu cảm trầm xuống.

Giống, thật sự rất giống.

Thời gian đã trôi qua quá lâu, hắn vốn dĩ gần như đã quên, nhưng sự xuất hiện của cô như khơi dậy những ký ức tươi đẹp và sống động năm nào.

Không dễ đối phó ư?

Thượng Quan Lâm nhắm mắt lại, ngón tay vô thức gõ nhẹ, khóe môi thấp thoáng một nụ cười nhàn nhạt.

Dù có khó đối phó thế nào, hắn cũng đã quyết định không để yên.

Chiếc xe lặng lẽ rời đi, gió thổi qua, không để lại dấu vết.

@ a i k h i e t

Tiêu Nhiên đưa Tống Ôn Ngôn đến một nhà hàng.

Đây là lần đầu tiên hai người ăn cơm cùng nhau sau khi gặp lại. Tiêu Nhiên chọn một nhà hàng dành cho các cặp đôi.

Tống Ôn Ngôn không nói gì, dù sao Tiêu Nhiên cũng luôn có lý lẽ để phản bác cô.

Không khí trong nhà hàng đặc biệt lãng mạn, gần như toàn là các cặp tình nhân. Tiêu Nhiên đã đặt bàn trước, nhân viên phục vụ dẫn họ vào một phòng ăn cao cấp.

Trên bàn đặt một bó hoa, 99 đóa hoa hồng.

Tiêu Nhiên cởi áo vest đặt lên lưng ghế, đưa bó hoa cho cô: "Anh biết em không thích hoa hồng lắm, nhưng hôm nay thì rất hợp."

Thời gian gần đây, ngày nào Tống Ôn Ngôn cũng nhận được hoa, mỗi ngày là một loại khác nhau, người kia luôn thay đổi kiểu dáng để tặng.

Mỗi bó hoa đều có một tấm thiệp, khi thì là lời tình cảm, khi thì lại là những dòng đầy táo bạo, không biết xấu hổ đến cực điểm nhưng cũng thấm đẫm sự chân thành.

Lâu dần, Tống Ôn Ngôn cũng nhận ra nét chữ trên những tấm thiệp là của Tiêu Nhiên.

Cô không khỏi nhớ lại bó hoa hướng dương mà mình nhận được vào đêm đầu tiên trở về nước.

Tiêu Nhiên thấy cô ngẩn người, tưởng rằng cô không thích, liền cúi xuống dịu dàng dỗ dành: "Anh cũng cảm thấy tặng hoa thật sự tầm thường, nhưng anh biết các cô gái đều thích. Điềm Điềm, em muốn gì cứ nói với anh, anh đều sẽ cho em."

Tống Ôn Ngôn nhận lấy bó hoa: "Không, tôi rất thích."

Cô tìm kiếm trong bó hoa một vòng, nhưng không thấy tấm thiệp: "Hôm nay sao lại không có…"

"Không có gì?" Anh nhướng mày cười, kéo tay cô ngồi xuống.

Tống Ôn Ngôn lắc đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!