Chương 7: Ôm Cô Ấy Trong Lòng!

edit: OlwenBối Doanh Doanh nhìn theo hành động ngồi xổm xuống của cậu, sau đó cô phục hồi lại tinh thần, chớp mắt, gật đầu.

Cô chống tay vào bức tường sau lưng, đứng lên một cách khó khăn.

Nhưng tay ra nhiều mồ hôi, cô trượt tay, suýt ngã xuống đất, nam sinh dùng một tay vững vàng đỡ cô —Theo đà ôm cô vào lòng.

Đầu cô ngay lập tức áp vào ngực của cậu, mùi thơm lạnh lẽo trên người cậu xông vào mũi cô.

Đầu óc cô cứng đờ, tim đập nhanh, mặt đỏ bừng.

Nam sinh cầm cổ tay cô không buông, nhìn cô, giọng khàn khàn hỏi:"Có thể đi được không?"Cô cụp mắt không dám nhìn cậu, lông mi khẽ run run, do dự một chút rồi gật đầu.

Lúc này cậu mới buông tay cô ra.

Nam sinh đi ở phía trước, cô đi theo phía sau, vì quá đau, cô đi từng bước nhỏ, sợ bị ngã.

Cậu quay đầu nhìn cô, rồi quay đầu lại, đi chậm lại.

Quay lại phòng họp, Hội học sinh thường họp ở đây, Du Hàn lấy chìa khóa, mở cửa bật đèn, để cô đi vào.

Cô tìm một cái ghế ngồi xuống, khi quay đầu thấy Du Hàn để cửa mở, cũng vào trong, ngồi đối diện cô.

"Cậu… không về sao?" Cô nói khẽ.

Nam sinh ngước mắt, giọng nói bình thản:"Bình thường khi phòng họp không có người của hội, người ngoài không thể tùy tiện vào.

"

"Cảm ơn cậu, làm mất thời gian của cậu rồi.

" Cô mím môi bị khô, lấy cốc nước trong cặp ra, nhưng uống hai hớp thì hết.

Cô nuốt cổ họng khô khốc, khó chịu một lúc lâu, cuối cùng lên tiếng hỏi người đối diện: "Gần đây có chỗ nào có nước nóng không?"Cô nghe Kỷ Diệu nói trường học lắp máy lọc nước ở nhiều nơi, để học sinh có thể lấy nước.

Du Hàn nhìn cô mấy giây, không nói gì, đứng dậy, cầm bình nước trên bàn, đi ra ngoài phòng họp.

Cô cảm thấy lòng rất ấm áp, nhưng lại cảm thấy xấu hổ, vì cô luôn gây phiền phức cho cậu.

Một phút sau, nam sinh cầm bình nước nóng trở về, sau khi đun xong, cậu lấy chiếc cốc trong tủ ra, rót một nửa rồi đặt trước mặt cô.

"Cảm ơn…" Nước vừa đun khói nghi ngút, cô nhẹ nhàng thổi, sau đó cô thoáng thấy một chai nước suối đặt bên cạnh.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, thấy cậu đã ngồi lại chỗ đối diện.

Toàn bộ quá trình không nói một câu nào.

Cô cũng tự hỏi là cậu lấy nước suối ở đâu trong thời gian ngắn như vậy, quay đầu thì thấy một cái hộp nằm dưới đất ở cửa.

Cậu sợ nóng quá cô không uống được, nên cho cô một chai nước để đổ thêm vào…Cô bất giác nhìn về phía đối diện, đèn trong phòng chiếu vào mặt nam sinh, cậu mím chiếc môi mỏng, sống mũi rất thẳng, từng đường nét trên khuôn mặt đẹp như tượng khắc, cổ áo sơ mi hơi mở rộng, lỗ ra chiếc cổ trắng.

Vừa có nét kiêu ngạo của nam sinh, vừa có sự trưởng thành của đàn ông.

Cô đang muốn thu lại ánh mắt, đúng lúc nam sinh chuyển ánh mắt từ điện thoại sang mặt cô, bốn mắt nhìn nhau.

Sau đó cô nhìn —Nam sinh đứng dậy lần nữa, đi về phía cô.

Cô hồi hộp trong lòng, mặt đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu uống nước che đi sự xấu khổ khi nhìn lén, nhưng cậu ngày càng đến gần, cô hoảng hốt nói: "Tờ chỉ…"Cô còn chưa nói xong, nam sinh đưa điện thoại ra trước mặt cô.

"Điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!