Chương 20: Ai Bảo Không Thơm

Bối Doanh Doanh nhìn Du Hàn gần trong gang tấc, con ngươi của anh phản chiếu gương mặt của cô, tim cô đập rộn ràng giống như con hươu nhỏ không ngừng chạy loạn.

Cô đỏ mặt đẩy anh ra, "Sẽ có người..." Một lát nữa mà có người đến thì phải làm sao đây.

Tuy nhiên, anh không có ý định để cô đi, thay vào đó, cơ thể anh tiến lại gần cô hơn, khiến cô hoàn toàn lọt thỏm trong vòng tay của anh.

Bối Doanh Doanh cảm giác mặt cô nóng như bị lửa hun đốt, cả người cô cứng ngắc không thể động đậy [QAQ].

Anh mở miệng: "Đừng hòng trốn tránh vấn đề."

Lúc này cô mới bắt đầu suy nghĩ, nhưng mà cô lại không rõ vừa rồi lời anh nói có ý gì, cái gì mà khi nào chuyển về, chẳng lẽ anh...

Du Hàn thấy biểu cảm này của cô, anh nhướng một bên lông mày: "Bây giờ vẫn nghe không hiểu?" Anh thật sự bó tay với phản ứng trì độn này của cô, "Thật là ngốc."

"Ơ..." Sao anh lại mắng cô ngốc rồi?

Cô đang định mở miệng nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng của giáo viên ngoài cửa, "Vợt cầu lông ở bên trong kệ cuối cùng."

Sau đó có tiếng bước chân, càng lúc càng gần, Bối Doanh Doanh sợ đến ngây người, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Du Hàn.

Anh bị quấy rầy lông mày nhíu lại, một giây sau, anh ôm lấy gáy của cô xoay người cô lại, che chở cô gái nhỏ trước mặt của anh.

Trịnh Hy chờ mãi không thấy Bối Doanh Doanh trở lại, đã tự mình đi đến lấy vợt cầu lông, lúc cô ấy đi tới thấy cảnh này, giật mình đứng chôn chân tại chỗ.

Lọt vào tầm mắt của Trịnh Hy là bóng lưng của một nam sinh, một bạn học nữ bị cậu ta ôm ở trước mặt, khoảng cách của hai người rất gần, không cần nhìn nhiều cũng biết quan hệ của bọn họ là thế nào, cũng hiểu được bọn họ đang làm gì.

Trịnh Hy còn đang tự hỏi ai dám vào đây lén lút hẹn hò, khi cô ấy tập trung nhìn chằm chằm bóng lưng của nam sinh kia một lúc, thì phát hiện người này là Du Hàn!!!

Trịnh Hy giật mình còn chưa kịp hoàn hồn thì ánh mắt thoáng liếc thấy ống tay áo có nơ màu hồng nhạt của cô gái được anh ôm trong lòng, cô ấy nhớ ra cái gì đó, sau đó cô ấy cực kỳ sửng sốt ——

Trịnh Hy đoán được cô gái trước mặt Du Hàn là ai.

Cô ấy thấy ánh mắt Du Hàn hơi liếc về phía này, anh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô ấy nhưng bàn tay vẫn không hề có dấu hiệu đẩy Bối Doanh Doanh ra, mà còn đưa tay lên làm động tác ra hiệu im lặng.

Trịnh Hy bị cảnh tượng trước mặt này đâm một cái, trong đầu hiện lên vô vàn sóng to gió lớn.

Sau vài giây, cô buông thõng ánh mắt, cầm vợt cầu lông lên, xoay người bước ra ngoài cửa.

Mà Bối Doanh Doanh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy anh buông tay ra, nhẹ giọng nói: "Được rồi."

Mặt cô đỏ bừng, lông mi khẽ run run không dám nhìn anh, "Vừa rồi..." Nói gì thì nói, người ta không đến nỗi làm phiền "chuyện tốt" của người khác.

Bối Doanh Doanh: Hu hu hu, mất mặt quá đi.

Anh cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nhắc lại chủ đề chính: "Trước đó tôi nói với cậu những lời không hay, cậu tha thứ cho tôi nhé?"

Cô ngẩn người, gật đầu.

"Vậy sao cậu còn chưa trở về?"

Bối Doanh Doanh: ...!? ?

"Mình tưởng cậu thích ngồi một mình."

"Không phải cậu nói rất muốn ngồi gần người có thành tích tốt à?"

Đôi mắt cô tỏa sáng, "Mình có thể hỏi bài cậu giống như trước không không?"

"Ừm." Anh cong môi cười, thấp giọng dụ dỗ, "Cho nên cậu có muốn quay về chỗ cũ không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!