Du Hàn trở lại chỗ ngồi của mình, Tư Quỳ đứng đó hốc mắt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Bối Doanh Doanh, thẹn quá hóa giận.
"Cậu có ý gì? Thấy tôi bị từ chối, cậu vui lắm hả?"
Kỷ Diệu bĩu môi, "Đáng đời cậu, ai kêu cậu một tí là thích nói mấy lời khó nghe."
Tư Quỳ nắm chặt tay, hất cằm nhìn bọn họ, vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt vẫn không hề vơi đi, "Cứ coi như Du Hàn từ chối tôi thì sao? Bối Doanh Doanh, cậu vẫn không trở về chỗ ngồi bên cạnh cậu ấy."
Cô ta tức giận bỏ đi.
Du Hàn ngồi ở chỗ của mình, tay cầm bút nhưng lại không viết được chữ nào.
Anh ngẩng đầu nhìn Bối Doanh Doanh đang ngồi ở tổ ba, trong lòng dâng lên một cảm giác bực bội.....! Vừa rồi anh nói như thế còn chưa đủ hiểu à?
Anh đã nói với Tư Quỳ như vậy rồi, cái này không phải muốn nói là để chỗ cho Bối Doanh Doanh trở về sao?
Du Hàn đang nghĩ ngợi, Tăng Đống và Lạc Phàm đi tới, "Anh Hàn, mấy ngày rồi em không được gặp anh, cứ tưởng anh đi chầu ông bà rồi cơ." Tăng Đống và Lạc Phàm ngồi xuống bên cạnh Du Hàn.
Du Hàn liếc cậu ta: "Mới sáng sớm đừng có mà trù ẻo tao."
Lạc Phàm cười vang, "Hôm qua Tăng Đống đi hóng gió, kéo em theo uống rượu với cậu ta, chắc là tên này còn chưa tỉnh rượu đâu."
Tăng Đống trợn mắt, "Có cm mày mới chưa tỉnh rượu đấy.
Đúng rồi, anh Hàn, sao Doanh Doanh vẫn chưa chuyển về?"
Du Hàn run lên, im lặng không nói gì.
Lạc Phàm ngồi xuống chỗ trước mặt Du Hàn, có chút không thể tin nổi: "Anh Hàn...! Không phải hôm đi núi Thiên An...! Hai người đã làm hòa rồi à?"
Tăng Đống gật đầu: "Đúng vậy anh Hàn, sao cậu ấy vẫn chưa quay lại chỗ này ngồi vậy, có phải cậu ấy không muốn không?"
Du Hàn vốn đang bực bội, giờ nghe vậy liếc cậu ta một cái lạnh như băng, "Hai đứa mày quản cũng nhiều thật đấy."
"Anh Hàn, anh đừng không thừa nhận, em hiểu anh mà, em có cách có thể khiến cho Bối Doanh Doanh quay về chỗ cũ ngồi!"
Lạc Phàm: "Lăn đi, mày có thể nghĩ ra cái ý tưởng ngu ngốc gì."
Tăng Đống giậm chân: "Em nói thật! Em cam đoan chỉ cần mấy hôm em có thể khiến Bối Doanh Doanh quay về chỗ cũ! Lừa hai người em làm chó!"
Cậu ta thề thốt xong.
Du Hàn đang nhìn đề bài kiểm tra cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
"Mày nói đấy nhé."
Giờ đọc sách buổi sáng bắt đầu, cán bộ môn ngữ văn đi lên bục giảng mở powerpoint lên, nói với mọi người: "Đừng nói chuyện nữa, mỗi người lấy một tờ giấy kiểm tra ra đi, bắt đầu làm bài kiểm tra miệng."
Bối Doanh Doanh lấy giấy kiểm tra ra, nhìn về phía Trịnh Hy: "Cậu có muốn một tờ không?"
"Ok, hình như mình quên mang rồi..."
Cô gái nhỏ một lần nữa cúi đầu xuống lấy đồ trong ngăn bàn ra, đột nhiên cảm thấy sau lưng có cái gì đó chọc trên lưng mình, cô kinh ngạc quay đầu nhìn một vòng nhưng sau lưng cô không có người, chỉ có Tăng Đốc đang đứng trước tấm bảng đen quét rác.
Cậu ta vừa quét rác vừa ngâm nga hát, dường như chuyện vừa rồi không liên quan đến mình.
CÔ nghi ngờ nhíu mày.
"Doanh Doanh?" Trịnh Hy nhìn cô, "Sao thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!