Chương 13: Cô Ấy Không Giống Những Người Khác

Du Hàn phát biểu xong, toàn thể học sinh chầm chậm lấy lại tinh thần từ trong cơn mê, bắt đầu vỗ tay.

"Mẹ nó, học bá có khác, cho dù có nhiều người theo đuổi như vậy, nhưng anh ấy không hề bị lay động, một lòng chuyên tâm học tập!"

"Anh Hàn trâu bò quá anh Hàn ơi, anh Hàn đỉnh của chóp, anh Hàn định chuẩn bị xuất gia luôn rồi."

"Tao cưỡi ngựa một vòng có thể nghe thấy tiếng tan nát cõi lòng của các bạn nữ, thôi xong rồi lần này mọi người sẽ phấn đấu theo anh Hàn học tập thật tốt..."

Từng nhóm từng nhóm bàn tán, âm thanh cười nói vang lên không ngớt, thầy chủ nhiệm dưới sân khấu, mặt mày tràn vẻ vui mừng nhìn Du Hàn, kích động lấy mắt kính xuống lau nước mắt ở khóe mắt.

Biểu hiện của Du Hàn ngày hôm nay.

Cảm! Động! Trời! Đất!

Ông đi lên sân khấu, cầm micro lên nói, từng lời đều là lời khen tự hào dành cho Du Hàn.

"Các em đều đã nghe hết rồi đúng không? Đầy chính là lý do bạn học Du có thể thi đứng nhất trong các kỳ thi còn các em chỉ có thể xếp hạng ở những vị trí thấp! Tư tưởng lĩnh ngộ cao đến mức nào mới có thể nghĩ được như vậy! Thầy cũng hy vọng các em có thể ghi nhớ bài diễn thuyết ngày hôm nay vào trong lòng, học tập theo bạn học của chúng ta! Nghi thức chào cờ hôm nay đến đây là kết thúc..."

Từng hàng từng lối ngay ngắn chỉnh tề bỗng chốc tản ra như vụn cát, Bối Doanh Doanh cùng các bạn cùng lớp quay về lớp học, người đi sau cô cảm khái:

"Người chỉ một lòng đọc sáng thánh hiền như Du Hàn đúng là khác hẳn, bảo cậu ấy yêu sớm còn khó hơn bảo cậu ấy ăn cứt."

"..." Bối Doanh Doanh nghĩ, cái kiểu ví von gì thế?

"Doanh Doanh, cậu thấy dáng vẻ hôm nay đứng trên sân khấu của Du Hàn có đẹp trai không?"

Cô gái nhỏ sờ đầu, "Tớ không có để ý lắm, nhưng cậu ấy diễn thuyết cực kỳ hay."

"Cậu có nghe hiểu không đó?"

"Ừm, có chứ, yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến học tập." Du Hàn nói rất đúng.

Du Hàn ở phía xa không biết tại sao hắt xì hơi một cái.Trở lại lớp học, Bối Doanh Doanh ngồi về chỗ của mình, thấy Tăng Đống và Lạc Phàm đang vây quanh Du Hàn:

"Anh Hàn, anh khiến bọn em kinh ngạc đến ngây người luôn đó, em cứ tưởng anh lên đó đọc cái tên rồi đi xuống chứ."

"Anh Hàn, hôm nay có phải anh bị thầy chủ nhiệm gác đao lên cổ ép anh phải nói như vậy không?"

Du Hàn dựa lưng vào ghế, mở nắp bình nước, ánh mắt có vẻ hơi chán chường: "Tự tao nghĩ."

"Má ơi, tự dưng anh nói chuyện đó làm gì vậy?"

"Không được à?"

"Tất nhiên là được rồi ạ..."

"Về chỗ của mình đi." Du Hàn đuổi hai tên kia về chỗ xong, ánh mắt lặng lẽ chuyển qua cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh.

Lúc này cô đang ăn sandwich mang từ nhà tới.

Cái miệng nhỏ nhai nhai, hai má hơi phồng lên, cô cắn mấy cái, vô thức quay đầu nhìn về phía Du Hàn, phát hiện anh cũng đang nhìn mình.

Mặt cô lập tức đỏ lên, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, vội vàng lau sốt salad dính trên khóe miệng...

Sao anh lại nhìn cô như thế, là do tướng ăn của cô quá xấu sao [QAQ].

Mấy giây sau, cô suy nghĩ lại, đẩy hộp đựng đồ ăn đến trước mặt anh, nhìn anh nhỏ giọng nói:

"Cậu có đói không, cậu có thể lấy một cái ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!