"Ngươi sợ Tôn Nguyệt không thích gương mặt ngươi sao......." Tạ Trì nhìn thoáng qua mặt hắn, sư điệt vội vã lấy tay che lại, buồn bã đáp: "Ta xấu......."
Nếu trên gương mặt chỉ có vết sẹo còn đỡ, đằng này chẳng những để lại sẹo mà phía bên trái còn thiếu một miếng thịt.
Sau khi vết thương lành, nơi đó chắc chắn cũng sẽ bị lõm một chút, hắn nhất định bị hủy dung rồi.
"Ngươi quả thật không thích con gái nhà người ta sao? Nhưng Tôn Nguyệt vẫn đang đợi ngươi nha.
Nếu ngươi không thích nàng thì cứ nói thẳng, đừng có để cho người ta chờ, hao phí thanh xuân".
Tạ Trì nghiêm túc bảo: "Thanh xuân của người con gái được bao lâu đâu? Giờ phải lãng phí trên người của ngươi, quá thiệt thòi đi".
Ở phương diện tình cảm, sư điệt vốn tự ti, hắn nói: "Nàng ắt hẳn không thích ta đâu, chỉ coi ta là bạn mà thôi.
Hơn nữa, gương mặt này của ta......."
"À rồi, vậy để ta nhắn tin cho nàng, để nàng còn mau chóng đi tìm người khác tốt hơn, không cần phải chờ ngươi làm gì".
Tạ Trì giả vờ lấy di động ra, cả người sư điệt đột nhiên bắn lên, duỗi tay định ngăn cản Tạ Trì: "Đừng! Đừng a!"
"Vậy ngươi mau thổ lộ đi chứ, nếu người ta không thích người, nhất định sẽ từ chối, nếu có tình cảm thì cả hai đều có thể ở bên nhau.
Chuyện tình cảm nên rõ ràng như vậy chứ.
Gì mà cứ lằng nhằng như đàn bà a".
Tạ Trì giáo huấn.
"Nhưng mà mặt của ta......."
"Ngươi dựa vào mặt kiếm tiền sao? Nếu bởi vì gương mặt này mà không thích ngươi, ngươi cũng có thể hết hi vọng.
Sao nào, rồi nếu ngươi không đi thổ lộ, mặt ngươi có thể trở về trạng thái ban đầu được sao? Lúc trước mặt ngươi không bị gì, cũng có thấy ngươi đi tỏ tình với người ta đâu".
Tạ Trì răn dạy khiến sư điệt lặng đi một hồi.
Thật ra hắn cũng cảm thấy bản thân mình không đúng, dù sao cũng không nên để con gái người ta đi tỏ tình với mình trước đi? Dù thời đại bây giờ, chuyện nam cua nữ hay nữ cua nam không còn quan trọng nữa.
Chỉ là đa số nữ dễ ngại ngùng hơn, nếu người nam đã thích một cô gái nào rồi mà còn để người ta phải chờ phải đợi, thì còn đáng mặt đàn ông sao? Không mau tỏ tình với con gái người ta, chẳng lẽ đợi người ta gả cho người khác, con cháu đầy nhà sao?
Sư điệt thông suốt, thậm chí còn lo lắng trong lòng, sợ người con gái mình thích không chờ đợi mình.
Hiện tại không bị thương là hắn nhất định đã bay tới tỏ tình với Tôn Nguyệt rồi.
Tạ Trì vừa lòng nhìn hắn, nàng không muốn sau này sư điệt phải hối hận, đặc biệt là cả hai đều thích nhau.
Nếu bởi vì nguyên nhân ch* má này mà bỏ lỡ nhau mới thật sự đáng tiếc.
Đến trưa hôm đó, bạn của sư điệt tỉnh lại, hắn tên Lý Đông Đông, thương thế vô cùng nghiêm trọng, toàn bộ khu vực bụng cơ hồ bị xé rách.
Hắn có thể sống sót chính là một kỳ tích, hôn mê ba ngày ba đêm rốt cuộc tỉnh.
Vì lo vết thương của hắn dễ bị nhiễm trùng, cho nên nếu không phải việc gì quan trọng, ngay cả bác sĩ cũng hạn chế vào phòng hắn.
Do đó, Tạ Trì chỉ có thể tra hỏi Lý Đông Đông qua cánh cửa kính, không được tiếp xúc quá gần.
Giọng nói của Lý Đông Đông vô cùng suy yếu, khiến cho Tạ Trì cảm giác tựa như mỗi giây trôi qua, hắn liền tắt thở...........
Tạ Trì không hỏi quá nhiều, để hắn có thể nghỉ ngơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!