Chương 33: Ngoan Cái Này Không Thể Ăn - Chương 33 - Ngươi Xem! Ăn Bậy Đến Hư Bụng Rồi!

Nắm ủy khuất hé miệng, làm động tác nôn nhưng vẫn không có vật gì rơi ra ngoài. Đôi khi nàng cũng sợ năng lực tiêu hóa của mình, một khi vào bụng liền biến mất.

Tuy nhiên, thông thường ăn vụng mấy con 'cô hồn dã quỷ' bên ngoài, đợi cả nửa ngày cũng không tiêu, không lâu sau thì đã bị phát hiện.

Tạ Trì xoa xoa nàng hồi lâu, vẫn không thể lôi tên Sơn Thần kia ra, cuối cùng chỉ có thể tạm thời bỏ buộc: "Nếu như thấy cơ thể không thoải mái, nhất định phải nói cho ta nghe. Ngươi nha, lúc nào cũng không chịu nghe lời, đồ dơ như vậy sao lại ăn nó a".

Nắm ngoan ngoãn cọ Tạ Trì, nằm trong lòng bàn tay nàng.

Trông nắm như không có sức sống, chẳng rõ là do ăn no nên đầy bụng khó tiêu hay đang trong quá trình tiêu hóa.

Tạ Trì đặt nắm vào trong túi rồi đi tìm Mạnh Thư.

Vừa mới quay lại chỗ Mạnh Thư, cảnh sát cũng vừa đến, chỉ huy là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, không mặc đồng phục, chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen. Bên cạnh còn có một nữ cảnh sát, tư thế hiên ngang, thần thái sáng lạng.

Nữ cảnh sát trông có vẻ rất kiệm lời, hồi lâu sau mới gượng cười, nói: "Đừng sợ, mọi người trong thôn này đã bị bao vây, các ngươi đều an toàn".

Người đàn ông trực tiếp đi đến trước mặt Tạ Trì, vươn tay: "Việt Trọng Quan".

"Tạ Trì......" Tạ Trì nghi hoặc một chút, rồi bắt tay với hắn.

"A! Việt Trọng Quan!" Mạnh Thư dường như nhận thức hắn, ngạc nhiên nói: "Quan chủ* trẻ tuổi nhất của Tịnh Minh Quan, truyền nhân của Hứa thiên sư! Nổi tiếng như cồn!"

(*quan chủ: người đứng đầu xử lý sự vụ của Đạo giáo)

Hứa thiên sư

- chính là 'thần công diệu tế chân quân' Hứa Tốn, là Tổ sư mà Tịnh Minh Đạo gia thờ phụng. Ngày nay, mặc dù truyền nhân của Tịnh Minh rất nhiều nhưng truyền nhân chân chính, có thể coi như quan hệ huyết thống chỉ có các đời Quan chủ của Tịnh Minh Quan.

Nghe nói Tịnh Minh Quan là gia truyền, tổ tiên là huyết mạch của Hứa thiên sư. Sự thật hay giả? Không ai biết rõ, dù sao rất có danh tiếng trong nghề.

Năm nay, có bản lĩnh mới quan trọng nhất, không riêng Tịnh Minh Đạo gia, Lư Sơn phái cũng thờ phụng Hứa thiên sư a.

Bất quá, Tịnh Minh Đạo gia do Hứa thiên sư tự mình sáng lập, được coi như 'danh chính ngôn thuận*' hơn.

(*danh chính ngôn thuận: đủ danh nghĩa, tư cách chính đáng thì nói người khác mới nghe mọi việc)

Việt Trọng Quan mỉm cười nói: "Quá khen, do mọi người phóng đại quá thôi, đều là chút hư danh, không có gì đáng kể. Ta thấy mọi người trong thôn đều đang ngủ, cho hỏi là vị nào làm? Bao lâu nữa có thể tỉnh?"

"Trong vòng một tiếng, chắc cũng sắp tỉnh rồi". Tạ Trì nhìn đồng hồ rồi bảo: "Nếu là người một nhà thì ta liền nói rõ, toàn bộ thôn này hợp tác với ác quỷ đi lừa đảo rồi buôn người, hại không biết bao nhiêu người vô tội. Ngoài việc bị đem bán cho khắp cả nước, còn rất nhiều người bị giết, thi thể chôn dưới miếu Sơn Thần".

"Ta biết chuyện thần quỷ không thể tiết lộ ra ngoài nhưng ta hi vọng có thể lấy lại công đạo cho mọi người. Những ai đã tham gia hại người, không thể thoát khỏi bị trừng trị!"

"Ngươi yên tâm, việc này ta có thể bảo đảm với ngươi". Việt Trọng Quan nghiêm túc hỏi: "Ác quỷ đâu?"

Tạ Trì: ......................

"Trong quá trình gian nan vật lộn, ta đã đánh tan hồn phách của nó rồi. Sức chiến đấu của nó không thấp, ta cũng khó có thể bắt sống".

"Thì ra là vậy". Việt Trọng Quan hiểu rõ đáp: "Sau khi trở về, ta sẽ báo cáo theo những gì ngươi nói. Dù sao, gặp trường hợp này, cũng không còn cách nào khác. Chúng ta cần phải đảm bảo an nguy của bản thân, con ác quỷ kia, hồn phi phách tán cũng quá nhẹ nhàng với nó rồi".

"Ừm..........."

Vị nữ cảnh sát kia mới là chỉ huy, nàng nghe nói chỗ này có không ít phụ nữ và trẻ em bị lừa bán nên cố ý kêu thêm mấy vị nữ cảnh sát tới, để dễ bề an ủi, chăm sóc những người bị hại đáng thương kia.

"Đúng rồi, Nhạc Phong chính là con trai của trưởng thôn, hắn ắt hẳn là kẻ chủ mưu. Nói không chừng, hắn đang giữ danh sách những người bị hại, nhất định phải khiến hắn mở miệng khai ra hết!" Ánh mắt Tạ Trì lạnh lẽo, nếu có thể lấy được danh sách, phỏng chừng có cơ may cứu được không ít người đi!

Nữ cảnh sát gật đầu: "Chuyện này cứ giao cho chúng ta đi, vất vả ngươi rồi".

Đây là một vụ án rất nghiêm trọng, thôn dân nơi đây đều phải tạm thời bị giam lại, không phân biệt nam nữ, già trẻ bởi vì căn bản không biết người nào tham dự, người nào không. Còn vài đứa trẻ em, có khả năng cao đều bị lừa bán tới đây, cần phải điều tra rõ, tận lực đưa bọn chúng trở về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!