Chương 7: KINH KHỦNG

Kiêu Võ Đại Hội kết thúc, đại danh của Bất Hủ Công Chúa

- Thần Huyền Huân vang dội bốn phương....

Dù là ở Chung Cực mênh mông vô tận, Thần Huyền Huân cũng được xếp vào hàng ngũ thiên kiêu hàng đầu.

Tuổi trẻ, lấy tu vi Thần Đạo luyện thành ba môn Siêu Thần Cực Phẩm Công Pháp đến tầng cao nhất, thử hỏi thế gian được mấy người đủ khả năng làm được?

Kiêu Võ Quán Quân, hoàn toàn xứng đáng.

Bất quá điều này không khiến Thần Huyền Huân cảm thấy có thành tựu.

Bởi vì hơn ai hết nàng hiểu được rằng, tại Chung Cực Giới.... dưới Siêu Thần vẫn chỉ là con kiến hôi.

Chỉ khi chính thứ đặt chân vào Siêu Thần, nàng mới đủ tư cách xưng hai tiếng "cường giả".

Bên trong đình viện, Thần Huyên Nhi sủng ái vuốt mái tóc hoàng kim óng ánh của nữ nhi, bất đắc dĩ nói:

"Nha đầu, mẫu thân đã dặn phải luôn hành sự khiêm tốn, ngươi lại một đường quét ngang hết thảy, không sợ có kẻ ngấp nghé à?"

Thần Huyền Huân nghe vậy tinh nghịch cười mỉm:

"Thật ra ta cũng rất muốn khiêm tốn, nhưng Cảm Hồn Quyết không cho phép."

"Cảm Hồn Quyết?"Thần Huyên Nhi thắc mắc.

"Đó là một môn công pháp linh hồn do ta tự sáng tạo, có khả năng cảm nhận và hấp thụ cảm xúc từ dao động linh hồn của người xung quanh để tăng cường sức mạnh linh hồn, thanh tẩy tạp chất, đề cao độ tinh khiết."Thần Huyền Huân giải thích:

"Khi người xung quanh càng chú ý đến ta, càng ngưỡng mộ sùng bái hoặc càng ghen ghét đố kỵ, Cảm Hồn Quyết sẽ phát huy tác dụng."

"Ngươi cũng thật là...."Thần Huyên Nhi vừa bực mình vừa buồn cười trách:

"Nếu không phải vì ngươi tâm cao khí ngạo, cũng không sáng tạo ra loại công pháp như vậy."

Mặc dù nói thế, sự tự hào trong ánh mắt Thần Huyên Nhi là không che giấu được, bởi vì nữ nhi của nàng chẳng những là yêu nghiệt, còn có thể tự sáng tạo ra công pháp.

Thành tựu như thế, hỏi có mẫu thân nào không cảm thấy hãnh diện?

"Mẫu thân, lần này ta đạt được phần thưởng là Siêu Năng Cổ Ngọc, bên trong chứa đựng nguồn lực lượng đủ để Bất Hủ Thần Tháp kích phát trợ ta đột phá Siêu Thần."Thần Huyền Huân nghiêm túc nói:

"Ta dự định bế quan, không thành Siêu Thần sẽ không xuất quan."

"Xú nha đầu, ngươi nóng vội như vậy, thật sự muốn đoạt ngôi vị tộc trưởng của vi phụ sao?"

Bên ngoài vang lên tiếng cười của Thần Thương Khung, chỉ thấy y đặt chân bước vào.

"Đừng tưởng ta không biết."Thần Huyền Huân bĩu môi:

"Phụ thân đã sớm chán cái chức tộc trưởng rồi, nếu không phải vì trách nhiệm, người chỉ ước gì có thể cùng mẫu thân song túc song phi, ngao du thiên hạ."

"Còn nhỏ thì biết cái gì?"Thần Thương Khung mặt già ửng đỏ, hiển nhiên là bị Thần Huyền Huân nói trúng tim đen.

Thật ra đời này thành tựu của hắn đã định chỉ dừng lại ở Siêu Thần Viên Mãn, nhiều năm đảm nhiệm chức vị tộc trưởng đã sớm ngán đến tận cổ họng rồi.

Nội tâm rất muốn mang theo thê tử dạo chơi thiên hạ một phen, ngoài việc tận hưởng cuộc sống, nếu như may mắn được kiện Bất Hủ Thần Vật nào đó tán thành, chẳng phải là trúng mánh?

Nhưng vì thân là nhi tử của Thần Huyền Không, Thần Thương Khung chỉ cất giữ ham muốn trong lòng, không ngờ bị nữ nhi thông minh nhìn thấu.

Mà Thần Huyền Huân cũng muốn gánh vác trọng trách thay phụ thân mình, hoàn thành tâm nguyện của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!