Ngay khi thân ảnh nhỏ nhắn của Thần Huyền Huân xuất hiện phía trước Bất Hủ Thần Tháp, ánh mắt của toàn bộ cao tầng Bất Hủ Cổ Tộc đã quét về phía nàng.
Nha đầu này rõ ràng hôm nay vừa mới đến tuổi lịch luyện bên ngoài, lại cố ý vi phạm tộc quy để Tộc Ấn cưỡng ép mang về.
Mà dựa theo quy tắc của Bất Hủ Cổ Tộc, việc phạm tộc quy không mất đi cơ hội tham gia khảo nghiệm tại Bất Hủ Thần Tháp, bởi lẽ sự tồn tại của toà tháp này vượt ngoài luật lệ bên trong tộc.
Chỉ có những người thân là tộc nhân Bất Hủ nhưng lại bị tu sĩ bên ngoài dồn vào chỗ chết, đến bước đường cùng mới không đủ tư cách tham gia khảo nghiệm mà thôi.
Tuy nhiên một Đạo Cảnh nho nhỏ, lấy gì thành công đây?
Nên biết rằng dù Thần Huyền Không tạo ra kỳ tích, thời điểm ngài ấy liều lĩnh xông vào tháp đã sắp đột phá Thiên Đạo Cảnh rồi.
Khoảng cách giữa tiệm cận Thiên Đạo Cảnh và Đạo Cảnh thật sự rất lớn, chưa kể Thần Huyền Huân còn là một nữ nhi, không được đánh giá quá cao.
Thần Huyền Huân không bận tâm đến đánh giá hay suy nghĩ của người khác.
Suy nghĩ của nàng vẫn trước sau như một.
"Nếu cùng Bất Hủ Thần Tháp vô duyên, ta sẽ truy cầu Bất Hủ Thần Vật khác."Nàng siết chặt nắm tay.
Cơ hội tại thế gian này vẫn còn rất nhiều, đặc biệt là khi không ai biết liệu có bao nhiêu loại Bất Hủ Thần Vật đang tồn tại.
Nàng rất khao khát Bất Hủ Thần Tháp nhưng không có nghĩa là nàng chỉ khăng khăng một mực đối với nó như những tộc nhân khác của Bất Hủ Cổ Tộc.
Nàng là Thần Huyền Huân, người sẽ làm chủ vận mệnh của mình, không thể để thành tựu cả đời phụ thuộc vào một toà tháp.
Nghĩ đến đây, Thần Huyền Huân không chút do dự đặt chân bước vào.
Ý thức trở nên mơ hồ sau đó hoàn toàn biến mất.
Khi tỉnh táo trở lại, Thần Huyền Huân phát hiện mình đang ở một vùng không gian vô tận nhìn không thấy điểm cuối cùng.
Vùng không gian này mang theo màu đồng cổ kính, tràn ngập hơi thở uy nghiêm, ngang tàn và nguyên thuỷ.
Trước mắt nàng, một hư ảnh tiểu tháp đang trôi lơ lửng.
"Phiên bản thu nhỏ của Bất Hủ Thần Tháp?"Thần Huyền Huân kích động, nhấc chân chạy tới.
ẦM ẦM ẦM ẦM.
Bỗng nhiên, ba cánh cửa đột ngột xuất hiện trước mặt nàng.
Một cánh cửa được đúc bằng đá thô kệch và đơn giản, kích thước rất nhỏ, bên trên có điêu khắc hai từ "Phàm Môn."
Một cánh cửa to lớn được đúc từ hoàng kim óng ánh, quý giá vô cùng được điêu khắc hai từ "Tiên Môn."
Một cánh cửa được đúc từ vô số mặt trăng, mặt trời và những vì tinh tú, vĩ đại vô song, được điêu khắc hai từ "Thần Môn."
Muốn tiếp cận đến Bất Hủ Thần Tháp, buộc phải bước qua một trong ba cánh cửa này.
Mà Thần Huyền Huân đứng trước lựa chọn, lập tức ngó lơ Tiên Môn cùng Thần Môn cao quý, lựa chọn chui vào Phàm Môn bé nhỏ, nơi mà nàng phải cúi thấp đầu mới có thể bước qua.
"Ngươi.... tại sao từ bỏ Tiên Môn, Thần Môn cao cao tại thượng, lựa chọn Phàm Môn tầm thường vô vị?"
Một thanh âm lạnh lùng hoà cùng chất vấn vang vọng mà lên.
Bất Hủ Thần Tháp sẽ tuỳ theo từng tình huống mà đưa ra khảo nghiệm, khảo nghiệm của mỗi một tộc nhân đều là khác nhau, không ai có thể chỉ điểm kinh nghiệm cho những người khác, bởi lẽ trải nghiệm của mỗi người mỗi khác.
Trước đây không ít Thần Đạo, thậm chí Siêu Thần của Bất Hủ Cổ Tộc đều bước vào Thần Môn để xứng với thân phận của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!