Edit: nanymecari
Nếu không phải Lâm Nhiên mời thì Lý Triết tuyệt đối sẽ không đến mấy nơi thế này để tiêu phí.
"Sao đột nhiên lại đồng ý cho tôi mời cơm anh thế?"
Lâm Nhiên hoài nghi nhìn về phía Lý Triết, còn có hộp đồng hồ mà Lý Triết đặt trên bàn.
Nửa tiếng trước Lâm Nhiên cũng rất kinh ngạc mà hỏi câu y hệt, lúc ấy Lý Triết không trả lời.
Lần này Lý Triết cũng không trực tiếp trả lời mà là cầm lấy cái hộp vuông kia, đưa cho Lâm Nhiên, nói: "Tôi không dùng được."
Ý trên mặt chữ, so với việc nhận quà của Lâm Nhiên y càng nguyện ý để Lâm Nhiên mời bữa cơm hơn.
Lâm Nhiên cầm lấy hộp, mở nắp hộp ra, đưa đồng hồ cho Lý Triết xem thử, ảo não nói: "Anh không cảm thấy phong cách rất hợp với anh à? Tôi chọn lâu lắm đấy."
Đối với việc tặng quà cho người khác Lâm Nhiên luôn dùng tâm chọn lựa.
Lâm Nhiên lại nhỏ giọng nói: "Cũng không có quá đắt."
Hai người ngồi đối mặt, ở giữa cánh một cái bàn, giống như là cách một dòng sông.
Sau một lúc im lặng, Lý Triết nói: "Tôi là tài xế, nếu khách say rượu ngồi xe tôi, rõ ràng tôi đã biết người ta đã say mèm, nửa đêm còn ném người ta ở ngoài đường mặc kệ, nếu như khách xảy ra chuyện thì chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm lên người tài xế."
Lâm Nhiên nghiêm túc lắng nghe Lý Triết nói xong, ngại ngùng mà gãi đầu.
"Cái đó…"
Lâm Nhiên muốn nói lại thôi, cuối cùng quyết định vẫn là nói: "Sau đó tôi có xem camera ở cổng lớn… thật sự quá quá đáng… Cũng may tài xế tối đó là anh."
Nhắc đến chuyện này Lâm Nhiên vô cùng xấu hổ.
Lý Triết nhướng mày, chắc là cũng nhớ đến dáng vẻ say rượu rạng sáng hôm đó của Lâm Nhiên.
"Nếu không ai lo, có thể tôi sẽ vì say mà đi loạn khắp nơi, té xuống hồ chết đuối hoặc là cứ nằm trên mặt đất như thế, đêm hôm bị xe cán…"
Cúi đầu, mười ngón tay chạm vào nhau, Lâm Nhiên nhỏ giọng trần thuật.
Lý Triết nghiêng ngươi dựa vào lưng ghế, một cánh tay gác trên lưng ghế chống đầu, y nhìn về phía cảnh sông ngoài cửa sổ, thờ ơ nói: "Nếu uống say mà tôi như thế thì chắc chắn sẽ không để mình uống say."
Lâm Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lý Triết, lúc này cậu mới để ý thấy tư thế của Lý Triết rất thả lỏng, không có chút câu nệ nào.
"Lý Triết."
Lý Triết quay đầu lại, cảnh đêm bên sông đúng thật là rất đẹp, có thể y đã thất thần mất.
Lâm Nhiên nói rất nhanh, nhấn mạnh: "Đêm đó tại tâm trạng tôi không tốt, không cẩn thận uống nhiều quá, tôi luôn uống rượu rất kiềm chế, tôi không phải con sâu rượu."
Lý Triết gật đầu, tỏ vẻ đã nghe.
"Tôi thấy cậu không giống người có phiền não gì."
Có lẽ là Lý Triết nhớ đến nụ cười của Lâm Nhiên, y rất ít khi chú ý đến nụ cười của con trai nhưng lúc Lâm Nhiên cười rất có mị lực, vô cùng rạng rỡ.
"Ôi, chắc là mấy hôm nay tôi đã không còn phiền não nữa, sớm đã chết tâm rồi." Lâm Diệu lẩm bẩm tự nói, đôi mắt vốn dĩ sáng ngời của Lâm Nhiên bỗng nhiên ảm đạm lại.
Vui buồn đều hiện lên mặt, không giấu giếm gì, kiểu người như thế rất dễ bị người ta nhìn thấu tâm tư.
Lý Triết hỏi: "Thất tình à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!