Chương 1: (Vô Đề)

Edit: zhuu

Đó là một chàng trai trẻ lớn hơn Lâm Nhiên mấy tuổi, cơ thể thon dài, ăn mặc hết sức giản dị, quần áo trên người không hề giống với đám người mà bình thường Lâm Nhiên tiếp xúc.

Hai người bốn mắt chạm nhau, biểu cảm của Lâm Nhiên khiếp sợ, miệng há to có thể phát ra tiếng hét bất cứ lúc nào.

Thái độ của Lý Triết lại bình tĩnh, dường như là bị Lâm Nhiên trừng đến mức không biết làm sao, cuối cùng mở miệng nói chuyện: "Rạng sáng đêm qua cậu uống say ở quán bar, dùng app gọi xe gọi tôi, tôi là tài xế."

Đêm qua?

Lâm Nhiên say rượu đau đầu, nhất thời không nhớ ra chuyện đêm qua.

Tài xế trên app gọi xe?

Nhìn quanh phòng khách không lớn, gia cụ đơn giản, thu dọn sạch sẽ, nơi vốn dĩ nên để một cái TV thì lại trưng một cái tủ sách, trên kệ có khá nhiều sách.

Lâm Nhiên không để ý đến lời nói của người đàn ông, kéo chăn trên người mình ra, cúi đầu kiểm tra quần của mình, có vẻ như không có người cởi quần áo của cậu ra

-- nếu như có người động qua rồi lại mặc vào cho cậu thì chắc cậu cũng không phát hiện được, ể, hình như cơ thể cũng không có cảm giác kì lạ gì.

Chắc là đối phương không làm gì cậu nhỉ?

Không được, cậu phải kiểm tra thân dưới đã rồi hãy xem xét có nên báo cảnh sát không.

"Nhà vệ sinh ở đâu?" Lâm Nhiên đứng dậy, tỏ vẻ bình tĩnh.

Lý Triết hấc cầm chỉ hướng, y nói: "Đêm qua tôi đưa cậu đến tiểu khu Hoa Vân, vốn định ném cậu ở đó mặc kệ nhưng cậu cứ túm lấy tay tôi không buông.

Nếu cậu còn có nghi ngờ gì thì tôi cùng cậu đến cổng tiểu khu xem camera theo dõi."

Lòng dạ Lâm Nhiên rối bời cũng chẳng nghe được phía sau Lý Triết nói gì hơn nữa cậu cũng không tin lời người lạ nói.

Chính mình đi vào nhà vệ sinh, khóa kín cửa, Lâm Nhiên hít sâu, bắt đầu cởi quần áo ra, kiểm tra cơ thể kỹ càng, xác nhận trên người không hề có bất luận một dấu vết bị xâm phạm nào, thần kinh căng thẳng của cậu mới có thể thả lỏng.

Lâm Nhiên gọi điện cho bạn bè đã uống rượu cùng mình, lúc này cậu đã nhớ ra chuyện đến bar uống rượu.

"Phải đó, tôi say mèm luôn, không thì hỏi anh làm gì?"

"Sao anh có thể bỏ lại kẻ say sỉn là tôi rồi một mình bỏ đi thế? Gì cơ? Tối qua tôi uống không nhiều lắm?"

"Tôi cũng không biết sao lại say như vậy nữa."

"Ê, đừng có dọa nha, sao tôi có thể bị người ta bỏ thuốc vào rượu được hả!"

Giọng nói của Lâm Nhiên không tự chủ được mà cao lên, tuy là cách một cánh cửa nhưng giọng vẫn truyền ra ngoài.

Lần đầu tiên Lâm Nhiên gặp loại chuyện thế này, say đến mức hồ đồ, thậm chí tại sao lại tỉnh dậy ở nhà người khác cũng không nhớ được.

Cửa bị gõ vang, gián đoạn cuộc trò chuyện của Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên mở cửa, nhìn thấy người đàn ông xa lạ đang đứng ngoài cửa, trong tay cầm một cái áo đưa đến trước mặt cậu, giọng nói lạnh nhạt: "Nếu không có chuyện gì nữa, mời cậu rời đi."

Nhận ra đó là áo khoác của mình, Lâm Nhiên cầm lấy.

Cậu đang vô cùng hối hận, nếu là bị bỏ thuốc thật vậy thì người đàn ông xa lạ trước mặt này đáng nghi nhất.

Lén bỏ thuốc vào rượu của người khác, chờ đối phương bất tỉnh nhân sự thì mang người ta về nhà thực hiện hành vi phạm tội, loại chuyện này đúng là cũng có.

Lâm Nhiên mặc áo khoác vào, ngẩng đầu chất vấn: "Anh nói anh là tài xế trên app gọi xe, anh có chứng cứ không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!