Đơn hàng sườn xám mà Thẩm Thấm mới nhận cần đẩy nhanh tốc độ, vì vậy cô dậy khá sớm, chuẩn bị đồ đạc để đi tới tiệm thêu.
Mạnh Duy Tất dụi dụi mắt, cũng rời giường, giọng nói còn có chút khàn, "Để anh lái xe đưa em đi."
"Không cần đâu." Thẩm Thấm cởi váy ngủ, bọn họ đã kết hơn được hơn một năm, đã chẳng cần phải e ngại mấy chuyện này.
Thân thể thiếu nữ chính là đóa hoa đẹp nhất thế gian này, được ánh bình minh khẽ hôn lên, vô cùng tuyệt diệu.
Mạnh Duy Tất tỉnh cả ngủ. Anh bước tới, đặt tay lên dây áo ngực của cô. Giọng nói trầm khàn của anh vang lên từ sau lưng Thẩm Thấm: "Để anh giúp Thấm Thấm."
Đầu ngón tay anh vẫn còn vương hơi ấm từ trong chăn, dần nhóm lửa trên đôi vai bóng loáng và xương quai xanh tinh tế của cô. Sau khi Mạnh Duy Tất kéo lại vai áo cho cô, đôi tay lại bắt đầu đưa tới chỗ mềm mại phập phồng kia.
Anh đưa tay đỡ lấy, ra vẻ vô tội, "Cái này không hợp đâu."
Thẩm Thấm ngọ ngoạy mất tự nhiên, không dám quay đầu lại nhìn.
Mạnh Duy Tất lại như một tên lãng tử, thò đầu ra, cố ý nhìn cô.
Thẩm Thấm đưa tay đẩy mặt anh ra, "Nhìn em làm gì?"
Mạnh Duy Tất cũng thôi không mặt dày nữa, nhoẻn miệng cười, "Thì tại Thấm Thấm xinh chứ còn sao."
Trong mắt anh bỗng chứa chan tình ý, chỉ suýt chút nữa là Thẩm Thấm sẽ tin nó là thật. Nhìn nhau mấy giây, Mạnh Duy Tất hiển nhiên là muốn mặt dày trêu ghẹo vợ mình, nhưng Thẩm Thấm lại chỉ cười nhạt, không theo ý anh.
"Đợi lát nữa Thanh Thanh tiện đường sẽ tới đây, em đi với cô ấy tới tiệm thêu." Thẩm Thấm điềm tĩnh mặc quần áo tử tế, chiếc thắt lưng hồng phấn che đi phần hông, sự lãng mạn chút ít giữa hai vợ chồng tiêu tan hết.
Mạnh Duy Tất hơi giật mình, anh cảm thấy luôn có chút gì đó thiếu thiếu.
Đọc Full Tại
Sau khi Thẩm Thấm rời nhà được khoảng 30 phút thì tài xế đã tới bên ngoài cửa. Mạnh Duy Tất mặc bộ suit ba mảnh*, đây là phong cách thường nhật của anh, luôn trông thật ưu tú sắc sảo. Đến công ty, thư ký đã cầm một chồng tài liệu tới đặt lên bàn, chờ anh từ lâu.
(*) Suit 3 mảnh: Là một bộ comple (áo khoác + quần tây) và có thêm áo gilet.
Mạnh Duy Tất tiến vào văn phòng, cởi áo khoác đưa cho trợ lý, các lãnh đạo cấp cao bắt đầu tới báo cáo công việc. Lúc mười một giờ anh có một cuộc họp với nhóm thương vụ, sau khi tan họp, anh cố ý nán lại mười phút, gọi riêng Trương Nhất Kiệt tới.
Mạnh Duy Tất nhất một ngụm cà phê đen, hỏi: "Buổi lễ trao giải cuối tuần đã được chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Yên tâm." Trương Nhất Kiệt nói: "Thứ sáu tôi sẽ phái xe đi đón tiếp cô Phó Bảo Ngọc."
"Bà ấy cũng đã có tuổi rồi, để cho ban tổ chức đón tiếp thật chu đáo vào." Mạnh Duy Tất giao việc.
Trương Nhất Kiệt mà nhà sản xuất có tiếng tăm lẫy lừng trong ngành, cũng là người tài dưới trướng anh. Trương Nhất Kiệt không nhịn được, hỏi một hai câu riêng tư: "Cuối tuần sự kiện sẽ được tổ chức khá lớn, cũng nhiều thứ hay ho, hiện trường đều được nhà thiết kế người Pháp kia đích thân bố trí, anh có muốn đưa Thẩm Thấm tới chơi chút không?"
Mạnh Duy Tất trong phút chốc liền động tâm, sau đó lập tức bình tĩnh lại, "Cô ấy không thích ồn ào."
Trương Nhất Kiệt cười cười, "Bảo vệ vợ mình tốt vậy luôn hả."
Mạnh Duy Tất nới cà vạt, bất giác thở dài, anh có cảm giác hơi bị đè nén. Anh nói: "Cứ để cô ấy làm những gì mình thích là được rồi, những chuyện xã giao bên ngoài này tôi sẽ không bắt ép."
Trương Nhất Kiệt là người sáng suốt, cũng hiểu tính của vị thiếu gia Thành Đông này. Những chuyện xưa của Mạnh Duy Tất anh ta cũng biết rất rõ. Mạnh Duy Tất trời sinh si tình, một khi đã yêu người nào thì quả thực rất đáng sợ.
Anh ta đột nhiên hỏi Mạnh Duy Tất: "Anh với Thẩm Thấm vẫn hòa hợp chứ?"
Ánh mắt Mạnh Duy Tất ra vẻ "còn phải hỏi à", vô cùng kiên định, nhưng khi đối mặt với ánh nhìn thâm sâu của Trương Nhất Kiệt, anh lại phải giơ cờ trắng đầu hàng, thấp giọng nói thật: "Thấm Thấm về điểm nào cũng tốt, nhưng cũng là quá tốt."
Anh im lặng, không nói hết lời.
Nếu như Trương Nhất Kiệt không nhìn lầm thì hình như vẻ mặt của Mạnh Duy Tất hơi có chút thất vọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!