Chương 87: Ngoại truyện 8: Mao Phi Du x Minh Tiểu Kỳ (3)

Sau khi vào nhà, Mao Phi Du có chút choáng váng.

Đợi anh ta ngồi ổn định trên ghế sopha rồi, Minh Tiểu Kỳ mới thì thầm: "Anh Tiểu Mao, vừa nãy vào nhà sao anh cứ đi sát tường thế?"

Cái gì mà sát tường, hiện tại Mao Phi Du chỉ muốn nhảy từ tầng cao nhất xuống mà chết quách đi cho xong.

Dì giúp việc trong nhà đã pha trà nóng xong, Khương Kỳ Khôn đã quay lại từ sảnh, mặc trên người một cái áo sơ mi lụa nhã nhặn đẹp đẽ, chỉ vào nước trà trên bàn, "Cậu cứ tự nhiên."

Mao Phi Du vô thức đứng lên.

Khương Kỳ Khôn nhìn anh ta chằm chằm, "Làm sao?"

Mao Phi Du cũng nhìn ông một cái, trong mắt chứa đựng nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Khương Kỳ Khôn vẫn lặp lại, "Tôi bảo cậu cứ tự nhiên."

Mao Phi Du như học sinh tiểu học bị điểm danh vậy, lập tức ngồi xuống ngay ngắn chỉnh tề.

Minh Tiểu Kỳ ngồi bên cạnh cúi đầu nín cười.

Khương Kỳ Khôn liếc cô một cái, điềm đạm nói: "Con càng ngày càng nghịch ngợm."

Minh Tiểu Kỳ lập tức ngồi thẳng.

"Cô con gái này của tôi, từ sau khi tốt nghiệp đã nói muốn ra ngoài rèn luyện. Chính con bé cũng ưa cái nghề này, nên tôi cũng kệ nó." Khương Kỳ Khôn nhìn về phía Mao Phi Du, "Từ nhỏ con bé đã bị hai vợ chồng tôi chiều hư, khi đi làm sẽ khó tránh khỏi những lúc hành sự tùy hứng, không chu toàn. Cậu là sếp của con bé, cũng mong cậu thông cảm phần nào."

Mao Phi Du trấn định lại, lễ phép đáp: "Khương lão sư quá lời rồi ạ, Tiểu Kỳ chăm chỉ, năng lực xuất sắc, cô ấy làm việc rất tốt."

Khương Kỳ Khôn yên tĩnh hai giây, "Cậu gọi tôi là gì cơ?"

"…"

"Tôi nhớ hồi nãy hình như cậu đâu có gọi tôi như vậy?"

??

Sống lưng Mao Phi Du nhất thời toát mồ hôi như đổ mưa.

Sao đột nhiên ông ấy thù dai vậy.

Đọc Full Tại

Tâm trạng của Khương Kỳ Khôn khiến người ta không thể đoán được, lúc đầu chỉ nói vài lời khách sáo, nhưng sau đó đột nhiên lại niềm nở mời Mao Phi Du ra ngoài vườn thưởng hoa, ngắm hoa xong lại vào thưởng thức trà, trà nước xong lại lên phòng đọc sách xem thư pháp, hội họa.

Mao Phi Du ngộ ra rồi, Khương Kỳ Khôn đang thầm quan sát biểu hiện của anh ta.

Cũng may, trong những năm làm lụng, vào Nam ra Bắc, kiến thức anh ta thu nạp được cũng nhiều, không có trở ngại gì, vì vậy dù nói tới kiến thức trong hay ngoài ngành thì anh ta vẫn có thể nói được vài câu. Dù có phàm phu tục tử thì anh ta vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn đúng mực, không tự mãn kiêu căng, đứng trước mặt trưởng bối rất lễ phép, khiến người ta không thể ghét bỏ.

Không bao lâu sau, Minh Uyển từ trong phòng vẽ tranh bước ra. Khi bà nhìn thấy Mao Phi Du cũng không bất ngờ, hẳn là sớm đã biết anh ta sẽ tới. Bà cười, chào hỏi, "Mao tiên sinh, xin chào."

Mao Phi Du được niềm nở, đâm lo sợ, "Minh lão sư, bác khỏe không ạ?"

Minh Uyển là họa sĩ nổi danh trong nước, bình thường rất ít khi lộ diện, các tác phẩm của bà đều thuộc hàng hiếm có khó tìm. Bà đã kết hôn với Khương Kỳ Khôn nhiều năm, phu thê mặn nồng, câu chuyện của hai người họ đã thành giai thoại trong giới. Mao Phi Du bỗng nhiên nhận ra ――

Khương Kỳ Khôn.

Minh Uyển.

Minh Tiểu Kỳ theo họ mẹ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!