Lê Chi bị ngăn trở ở khách sạn, tương tác với người hâm mộ, chào hỏi rồi nói dăm ba câu chuyện với fans xong, cô lại nhận một cuộc điện thoại công việc, nói là doanh thu phòng vé của "Ánh Trăng Trên Tay" đang rất ổn, ngày mai cả đoàn quyết định ở lại, hoạt động ở Thâm Quyến thêm một ngày nữa.
Gọi tới gọi lui, cuối cùng lúc xong việc thì hai tiếng đã trôi qua. Lê Chi gọi điện thoại cho Tống Ngạn Thành nhưng anh không nghe máy, gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời. Cô nghĩ bụng, chắc là anh đang nghỉ ngơi.
Cô cầm di động, xoay người, bỗng thấy Mao Phi Du đứng ngay phía sau, làm cô giật mình, "Vẻ mặt anh thế kia là sao hả?"
Mao Phi Du hừ lạnh, "Cô cũng giỏi quá ha."
Lê Chi cũng không gạt anh ta, dứt khoát thẳng thắn, "Anh chưa yêu đương bao giờ hả? Cái này mà giỏi gì?"
Mao Phi Du hận không thể bóp chết cô, "Cô còn ăn nói hùng hồn gớm nhỉ!"
Lê Chi quyết ra vẻ cứng rắn, bày tỏ thái độ rất quyết đoán: "Tôi sẽ không chia tay đâu."
Mao Phi Du bị cô làm cho tức chết, "Cô điên rồi à?"
Anh ta hiểu nghệ sĩ nhà mình, bình thường có chuyện gì cũng im thin thít, chẳng ý kiến ý cò gì, nhưng thực chất lại rất có chủ kiến, cũng rất kiên cường, kiên trì và nhiệt tình. Giờ anh ta có khuyên gì cũng vô ích, đành nói: "Chính cô tự mình cân nhắc nặng nhẹ, tôi cũng không bắt ép cô làm gì cả."
Lê Chi mím môi, im lặng trong chốc lát, một lúc sau lại cất giọng: "Thật ra anh ấy tốt lắm ấy."
"Có tiền mà chả tốt?" Mao Phi Du xùy một tiếng.
Lê Chi búng cái trán anh ta một cái, "Đầu óc anh sao mà kì cục."
Mao Phi Du thở dài não nề, "Tôi hiểu, nếu cô có ham tiền cũng sẽ không đến tùy tiện đến nỗi tìm một kẻ vô danh lâu năm như thế. Lúc ấy chị Phong ngầm sắp xếp cho cô nhiều bữa tiệc với các đại gia như thế cô còn chẳng đi. Ôi chà? Mà ai trong số hai người tỏ tình trước?"
"Đương nhiên là anh ấy rồi." Lê Chi cười, nói tiếp: "Anh ấy thẳng thắn, tôi cũng không phải loại hay e thẹn gì, chúng tôi ấy mà, phải gọi là song kiếm hợp bích."
"Bỉ ổi." Mao Phi Du vờ ra vẻ ghê tởm, "Các người cấu kết với nhau làm việc xấu chứ gì."
"Anh chỉ là đang đố kị mà thôi." Lê Chi chọt chọt vào vai anh ta, "Anh Tiểu Mao, anh có phải gay không thế?"
"?"
"Nếu không thì sao mấy năm qua chẳng thấy anh có bạn gái gì cả."
"Đậu xanh rau má não cô bị úng nước à!" Mao Phi Du tức giận, mắng, "Lo mà diễn cho tốt đi kìa!"
Lê Chi cười nắc nẻ, chạy trốn ra sau cánh cửa, còn rất tàn nhẫn mà vỗ tay bôm bốp, "Có cơ hội tôi sẽ nói Tống Ngạn Thành mời anh ăn cơm, để cho anh có cơ hội mở mang đầu óc, được chiêm ngưỡng người đàn ông hoàn hảo nhất thế giới là như thế nào."
"Nhóc thối." Mao Phi Du cười mắng. Anh ta cũng đã nhìn ra, Lê Chi thật sự thích Tống Ngạn Thành, mới nói đến tên người này thôi là tất cả mệt nhọc trong người bay biến hết, trong mắt lấp lánh như ánh sao.
Hôm sau khi Tống Ngạn Thành tỉnh lại, anh thấy mắt cá chân mình lại sưng to hơn. Đau thì đau nhưng vẫn còn chịu được. Trên điện thoại thông báo có sáu cuộc gọi nhỡ của Lê Chi. Tống Ngạn Thành đã là người trưởng thành, tuy trong lòng bực bội nhưng cũng không muốn để cho người khác phải lo lắng,
Anh gọi lại cho cô, Lê Chi bắt máy rất nhanh, "Anh tỉnh rồi hả? Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
"Không ngon chút nào." Nghe được giọng của cô, tâm trạng cũng có chút ảnh hưởng. Nhưng anh vẫn nói giọng cứng rắn, ý đồ đạt được sự quan tâm của cô.
Nhưng Lê Chi lại chỉ "à" một cái rồi nói tiếp, "Vậy hôm nay anh về Hải Thành đi."
Tống Ngạn Thành nghẹn họng, giống như vừa bị cô đâm cho một đao vào lồng ngực, đây cũng không phải là chuyện gì quá đáng, nhưng lại khiến người khác không thoải mái. Anh cau mày, kiềm chế lửa giận, hỏi: "Em có còn là bạn gái của anh không? Hả?"
Lê Chi không hiểu, "Không phải thì là gì?"
Tống Ngạn Thành thực sử cảm thấy tổn thương, "Em bận bịu trăm công nghìn việc, em không có thời gian quay về Hải Thành, cũng được, vậy anh tới Thâm Quyến thăm em, nhưng rồi sao, em lại ngăn không cho anh tới."
Lê Chi lí nhí đáp, "Chẳng phải anh vẫn tới đó sao?"
"…" Tống Ngạn Thành: "Anh mới giáp mặt em một chút, đã bị mấy cái người hâm mộ hâm miếc gì đó của em quấy rầy, thử hỏi anh đến thăm em dễ dàng được phút nào chưa? Em không thấy mình nên nói lời khen hay an ủi với anh hay thế nào đó hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!