Chương 46: (Vô Đề)

Sáng hôm nay Lê Chi phải bay tới Bắc Kinh.

Khi Tống Ngạn Thành tỉnh lại, cô đang đứng trước gương trang điểm. Lê Chi đứng đó, hơi cong eo xuống, nghiêng mặt, chậm rãi vẽ lông mày. Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu mơ hạnh, che kín thân hình đẹp đẽ, mái tóc dài xoăn nhẹ xõa sau lưng, nhưng không giấu được vẻ quyến rũ hớp hồn người.

Tống Ngạn Thành ở trần, chống cùi chỏ xuống giường, "Lần này em đi đến bao giờ mới về?"

"Không biết."

"Chẳng phải em có người đại diện sao?"

"Người đại diện chỉ hận không thể tống em đi làm việc quần quật mỗi ngày luôn cho rồi." Lê Chi cất bút kẻ lông mày, cuối cùng là tô chút son.

Tống Ngạn Thành xuống giường, đi tới ôm Lê Chi từ phía sau, ngậm lấy vành tai cô nhay nhay, thì thầm, "Bắc Kinh hả? Không xa lắm. Nếu em không có thời gian, vậy để anh tới thăm em."

Lê Chi nhanh chóng từ chối, "Không cần đâu."

Tống Ngạn Thành: "…"

"Em đi làm mà, anh đến em cũng đâu thể ở cùng anh được. Hơn nữa, ở đó nhiều người lắm, nếu bị chụp thì lại rách việc." Lê Chi không phải người thiên về tình cảm, làm việc nào ra việc đó. Tống Ngạn Thành đã nhìn ra, cái cô người yêu này của anh, quá cứng rắn.

Lê Chi trang điểm xong, gỡ cánh tay đang ôm trên hông cô ra, "Thôi nào, em không kịp lên máy bay mất."

Cô không cần anh đưa đi, cô sớm đã gọi xe rồi. Tống Ngạn Thành tựa người vào cạnh cửa, nhìn cô thay giày, cầm ví, từ đầu chí cuối không thèm nhìn anh dù chỉ là một cái.

Tống Ngạn Thành tức quá hóa cười, đi tới ôm cô vào lòng, hung hang hôn một cái, "Em đúng là gái đểu mà."

Lê Chi cũng cười, "Làm gì mà thẹn quá hóa giận vậy, chẳng phải là tối hôm qua em vừa mới "boa" anh đó sao?"

Tống Ngạn Thành đau lòng, nhưng cũng không thể làm gì được cô. Anh chỉ đành đưa mắt nhìn cô đi ra ngoài, cô xinh đẹp tươi trẻ, giống như chú bướm e ấp trong những cánh hoa của ngày xuân đẹp đẽ. Một tiếng sau, Lê Chi nhắn tin cho anh báo bình an, đã thuận lợi lên máy bay.

Sau khi đến công ty, Tống Ngạn Thành phân phó cho Quý Tả: "Anh liên hệ với rạp chiếu phim đi, mua vé xem phim, chia cho các nhân viên, cứ nói là phần thưởng của tập đoàn."

Quý Tả cười, không cần nói cũng hiểu, "Tống tổng quả thực rất quan tâm Lê tiểu thư."

Tống Ngạn Thành vẫn ra vẻ điềm nhiên, cúi đầu đọc tài liệu, nhưng khóe môi đã sớm cong lên, "Xem ra anh tăng ca quá ít thì phải."

Quý Tả hiểu ngay, "Được, sau này tôi không chỉ trích Lê tiểu thư nữa."

Tống Ngạn Thành lại càng vui vẻ hơn, nhìn đồng hồ, "Bữa tiệc tối nay hủy bỏ đi."

Sau khi tan ca, anh lái xe về nhà tổ ở ngoại thành. Thời tiết đã dần ấm lên, vầng sáng của tà dương cũng vô cùng chói lòa. Dù đã quá sáu giờ nhưng trời vẫn sáng rõ, nhìn về đằng xa có thể thấy thấp thoáng những dãy núi trập trùng, mang lại đôi chút cảm giác trời đã về hè.

Tống Ngạn Thành dựa vào cửa xe, cũng chẳng vội vào nhà, chậm rãi hút xong một điếu thuốc mới cất bước đi vào. Dì Minh ra mở cửa, ở trong cái nhà, chỉ có mỗi dì quan tâm tới anh.

Dì Minh vui sướng ra mặt, lại nhìn ra phía sau anh, hơi mất vui một chút, "Tiểu Lê không tới sao?"

"Cô ấy bận rồi ạ." Tống Ngạn Thành nói.

Đón người vào cửa rồi, dì Minh vội lấy dép đi trong nhà cho anh, ánh mắt liếc sang phải ra hiệu.

Trong đại sảnh, Tống Duệ Nghiêu đã tới từ lâu, mặc áo chẽn cùng với áo sơ mi, cà vạt buông lỏng một nửa, ra vẻ công tử hào hoa, đứng ở đằng xa hái hoa bắt bướm, làm màu làm mè, "Ơ, Ngạn Thành về rồi đó hả, hôm nay sao không mang cô bạn gái nhỏ của chú đi theo cùng?"

Tống Duệ Nghiêu ăn nói ngả ngớn, cuối câu còn để lộ ra âm điệu khinh thường, "Cô ta không đến, chú em định dỗ ông nội kiểu gì, để ông có thể phấn khởi kêu rên đây?"

Tống Ngạn Thành khoanh tay trước ngực, bộ dáng thanh thản tự tại, "Cô ấy tới hay không, chẳng liên quan gì tới chuyện ông muốn gặp tôi cả."

Tống Duệ Nghiêu quay sang, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì không, "Trong đầu mày đang nghĩ cái gì, đừng tưởng là tao không biết."

Tống Ngạn Thành gật đầu, khóe môi hơi cong lên, "Anh biết. Sau rồi thế nào? Anh muốn làm gì tôi? Anh có thể làm gì được tôi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!