Chương 45: Thành tựu

Ngày hôm sau, Lê Chi bị tiếng chuông báo tin nhắn trên điện thoại đánh thức.

Trời mới tờ mờ sáng, khoảng chừng đang sáu giờ sáng. Đêm qua hai người mê mải quá, tấm rèm còn chưa đóng hết. Lớp vải tuyn trên rèm cửa bay bay, sáng sớm đầu hạ có chút mát. Tin nhắn là do Khương Kỳ Khôn gửi đến.

"Tiểu Lê, Thanh Đài Trai ra món ăn mới. Sắp lên đường đi công chiếu phim rồi, chi bằng chúng ta gặp mặt ăn bữa cơm rau dưa đi."

Lê Chi bị tin nhắn này làm cho bay gần hết cơn tỉnh ngủ, cũng quên luôn thân thể mình đang khó chịu. Đương nhiên là cô rõ chủ ý của Khương Kỳ Khôn, ông vẫn muốn thuyết phục cô nhận kịch bản "20 tuổi" này.

Bên hông bỗng có một cánh tay luồn qua, kéo cô vào trong ngực. Tống Ngạn Thành từ từ nhắm mắt lại, cọ cọ vào tóc cô, giọng khàn khàn, "Em không ngủ nữa hả?"

Lê Chi gật đầu, "Trả lời tin nhắn một chút."

Tống Ngạn Thành mở mắt ra, nghe được sự mất hứng trong giọng nói của cô. Anh tách cô ra, khẽ ôm lấy mặt cô, "Có việc gì sao?"

Lê Chi thay đổi tư thế, thoải mái vùi đầu vào ngực anh, im lặng một chút rồi mới kể rõ sự tình: "Có hai kịch bản em đang cần chọn, một cái là của Khương Kỳ Khôn lão sư đề cử, một cái là của Mạnh tổng đề cử."

Tống Ngạn Thành hiểu ra, "Làm khó em rồi sao?"

Lê Chi không nói gì, coi như ngầm đồng ý.

Tống Ngạn Thành vỗ về cô, trầm giọng nói: "Em không cần phải cố kị thể diện của người khác đâu, dù là Mạnh Duy Tất hay Khương Kỳ Khôn, đều không cần phải thế. Cứ việc nhận kịch bản mà em yêu thích là tốt rồi, đừng khiến bản thân phải gánh vác thêm gánh nặng thần tượng. Trước kia phải trải qua như vậy, giờ thì cứ nên vô tư mới tốt."

Lê Chi nghe nhịp tim trong lồng ngực anh, ngón trỏ vẽ lòng vòng trên xương quai xanh của anh.

Tống Ngạn Thành nắm lấy vai cô, dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ, "Nếu em thấy xấu hổ, không thể nói được, vậy bên Duy Tất cứ để anh lo cho."

Im lặng lại nối tiếp im lặng, cuối cùng Lê Chi nói: "Khương Kỳ Khôn lão sư đối xử với em rất tốt, ông ấy muốn mời em gặp mặt nói chuyện. Có thể là em, là em…"

Tống Ngạn Thành đã biết quyết định của Lê Chi là gì, hôn trán cô một cái, "Đi đi, anh đi cùng em."

Cơm tối đã hẹn lúc sáu giờ, Tống Ngạn Thành lái xe đưa cô tới Thanh Đài Trai. Tuy nơi này xa nội thành, Khách muốn ăn tại nhà hàng thì phải là hội viên mới được, nhưng để tránh hiềm nghi, Tống Ngạn Thành vẫn lựa chọn không xuống xe, "Tự em vào đi, có việc gì thì gọi cho anh."

Anh ôm lấy Lê Chi, "Không sao hết, anh không đi đâu, chỉ ở trong xe chờ em thôi."

Lê Chi bước vào trong bóng đêm. Tựa như có điều gì đó hỗ trợ, bảo hộ cô vậy, khiến cô không thấy bất an và có cảm giác muốn trốn tránh.

Nhân viên dẫn đường cho cô vào, Lê Chi gõ cửa phòng bao. Khương Kỳ Khôn tự mình mở cửa, cười cười, "Đã đến rồi à?"

"Khương…" Lê Chi thấy rõ người đứng phía sau ông là ai, ngay lập tức đứng sững như trời trồng.

Phó Bảo Ngọc mặc trên mình một bộ sườn xám cách tân, tuổi ngoài ngũ tuần nhưng khí chất vẫn sang trọng tao nhã như trước. Bà nhìn về phía Lê Chi, giọng nói chậm rãi, "Bây giờ mời em tới một chuyến quả là không dễ dàng gì."

Lê Chi che miệng, nước mắt tuôn trào, "Cô ơi."

Khi trước Phó Bảo Ngọc theo dạy ở Học viện Điện ảnh hơn 10 năm, hồi trẻ chính là diễn viên phim truyền hình cấp quốc gia, giành được vô số danh hiệu cá nhân. Nhìn thấy trò yêu của mình như vậy, bà cũng không muốn nói mấy lời nghiêm khắc gì nữa, chỉ lộ vẻ xúc động, nói: "Cô từ Nam Kinh lên đây, một là để xem cuộc sống em có ổn không, hai là… Mà thôi, ta ăn cơm trước đi."

Lê Chi nén lại tâm tình, đỡ bà ngồi xuống, vành mắt vẫn đỏ hoe.

Khương Kỳ Khôn hòa hoãn không khí, ra hiệu nhân viên mang đồ ăn lên, ba mặn một canh, thanh đạm lịch sự, không hề cầu kì xa hoa. Lê Chi múc nước canh cho hai vị trưởng bối, chiếc lắc trên cổ tay khẽ chạm vào vành bát.

Phó Bảo Ngọc nói: "Tháng trước Y Trác đến thăm cô, nói với cô em từ sau khi tốt nghiệp không thấy liên hệ lại. Hôm nay cô muốn hỏi thật em một câu, có phải cô quá khắt khe với em không, hoặc là đắc tội em ở chỗ nào vậy?"

Lê Chi khó chịu lắc đầu mạnh, nức nở nói: "Không phải đâu cô ơi."

Vẻ mặt Phó Bảo Ngọc hiền từ, lời nói thấm thía, "Em là một đứa trẻ có lòng tự trọng cao, có lòng hiếu thắng, cũng có lòng kính nể, nhưng từ sớm cô đã dạy em, càng cố gặt thành tựu cao, lại càng bại ở tâm tính."

Lê Chi cúi đầu, cắn môi không lên tiếng.

Phó Bảo Ngọc vô cùng đau đớn, "Suốt hai năm qua, lời cô dạy em thế nào, em đều quên hết rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!