Chương 36: (Vô Đề)

Lê Chi không cầm chắc cà mèn đựng cơm, cho nên khi cô nghe được mấy lời thô bỉ kia của anh thì bị khiếp sợ, khiến chiếc cà mèn thẳng cánh đáp đất.

Hạt cơm văng tung tóe trên mặt đất, Lê Chi tranh thủ ngồi xuống thu dọn. May mà tóc dài che khuất sườn mặt cô, không có ai thấy được cô bị bối rối nên thất thố.

Tống Ngạn Thành đút tay vào túi quần, cổ tay áo hơi kéo lên chút, lộ ra nửa chiếc mặt đồng hồ bạch kim. Anh xoay người qua hướng khác, sự vui vẻ trên khóe miệng mãi chưa tiêu tan. Mạnh Duy Tất trò chuyện cùng người khác thoáng nhìn qua chỗ bạn thân mình một chút, haizz, không biết điểm dừng gì cả.

Cảnh quay buổi tối được ghi tại sân thượng của một khu trang trại, là cảnh trò chuyện sau bữa tối.

Ê kíp của chương trình đã bố trí rất tỉ mỉ, trên sân thượng được treo đèn nhiều màu sắc, xích đu gỗ, ghế mây cùng với cây xanh, trông rất lịch sự tao nhã, tựa như đang du ngoạn ở vùng sông nước Giang Nam trù phú. Trước ghi hình năm phút, Mạnh Duy Tất đã được nhà sản xuất tháp tùng vào trường quay, sau khi chào hỏi với đạo diễn xong xuôi, nhân viên đưa ghế đến cho anh ngồi.

Mạnh Duy Tất ngồi xuống trước màn hình, lại vỗ vỗ xuống cái ghế bên cạnh, "Đến đây, quan sát ngôi sao lớn của chúng ta nào."

Câu chữ tưởng như bình thường, thâm ý chỉ có mình Tống Ngạn Thành hiểu.

Ở trước mặt người khác Tống Ngạn Thành không tiện phát tác, nhưng vẫn rất thản nhiên ngồi xuống. Hai người đàn ông uy vũ hiên ngang ngồi cùng một chỗ, trông không hề thua kém so với dàn sao thực thụ. Mạnh Duy Tất ít khi xuất hiện, cũng ít lộ diện trước màn ảnh rộng, ngoại trừ mấy vị cán bộ cấp cao thì ít ai biết được thân phận của anh ra sao.

Đạo diễn bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ vào màn hình, "Đây là Hoàng Trạch, Hứa Niểu Niểu."

"Ca sĩ sao?"

"Phải, năm trước họ vừa debut khá thành công đấy." Đạo diễn: "Đây là Khương lão sư, Chỉ Nhược, còn có cả Lê Chi. Ba người họ vừa mới quay《 Ánh Trăng Trên Tay 》xong, chờ khi chương trình được phát hành cũng là lúc bộ phim được phát sóng, cả hai bên hỗ trợ nhau quảng bá."

Đây chính là nguyên nhân ê kíp chương trình mời Lê Chi. Đây là một bộ phim sắp được đem đi tranh giải, nói không chừng, Thời Chỉ Nhược có thể lọt vào danh sách ứng cử viên cho giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay. Đến lúc đó, thêm cả danh tiếng phòng bán vé thì cả đôi bên cùng có lợi, tự nhiên tiết mục này cũng sẽ được trợ lực.

Tống Ngạn Thành không có hứng thú với mấy thứ này, ánh mắt rời khỏi màn hình, chuyển sang quan sát Lê Chi.

Lê Chi ngồi ở bên kia, Mao Phi Du đang dặm lại phấn cho cô. Bọn họ ngồi ở chỗ hơi tối, so với các vị khách quý khác, cảm giác tồn tại cực thấp. Mạnh Duy Tất nửa đùa nửa thật: "Lát nữa họ nói chuyện phiếm, mày có vấn đề gì muốn biết không, tao sẽ để nhân viên sắp xếp, ví dụ như, cô ấy thích kiểu người như thế nào?"

Anh đè thấp giọng để nói chuyện, vừa đủ cho một mình Tống Ngạn Thành nghe thấy.

Tống Ngạn Thành làm vẻ mặt cầm chắc phần thắng trong tay, nhạt giọng nói, "Cái này còn phải hỏi sao?"

Bắt đầu ghi hình.

Ngọn đèn chợt sáng lên, mỗi người đều có một vị trí và cương vị riêng, trên mặt bàn làm bằng mây, những quả táo mùa đông tươi ngon được sắp lên, trà nóng tỏa hương thơm tứ phía. Hứa Niểu Niểu và Hoàng Trạch cùng nhau đi tới, Hứa Niểu Niểu cười cười nói nói, đôi bạn trẻ trông như Kim Đồng Ngọc Nữ vậy. Thời điểm hai người ngồi xuống, vốn dĩ cô ta muốn theo đuôi Hoàng Trạch, đoán chừng muốn xào CP các thứ.

Vậy mà Hoàng Trạch lại trực tiếp chuyển hướng sang Lê Chi, "Hôm nay chị có loại đồ ăn vặt nào ngon không, đề cử cho em đi?"

Lê Chi hứ một tiếng, "Cậu là hot boy nổi tiếng, anh trai nhỏ đẹp mã, người hâm mộ người ta nhìn cho đấy."

Hoàng Trạch tỏ vẻ ngang ngược tự nhiên, "Người hâm mộ của em thường xuyên đề cử đồ ăn vặt cho em lắm, lần sau em sẽ chia cho chị một ít."

Cậu không để ý tới Hứa Niểu Niểu, mà chỉ ngồi cùng Lê Chi.

Thời Chỉ Nhược tựa như tiên nữ ngồi ở xích đu, thích chí khẽ đu đưa, hình tượng trước màn ảnh hoàn hảo không tì vết. Khương Kỳ Khôn đến chậm hơn một chút, trên tay còn cầm theo một cái ấm tử sa, rất ra dáng cán bộ lão thành. Chủ đề nói chuyện phiếm vốn dĩ có kịch bản, nhưng Khương Kỳ Khôn lão sư thật sự có thể khống chế trận địa, vứt bỏ quy củ, để mọi người tự do triển khai.

Từ chuyện du lịch cho tới chuyện ăn gì, ở đâu, rồi lại tới cả những chuyện thần bí, siêu nhiên, dù là chủ đề gì đều không hề nhạt nhẽo.

Hứa Niểu Niểu luôn muốn biểu hiện; Hoàng Trạch hữa nghĩa lễ độ, biết tiến biết lùi; Thời Chỉ Nhược không bao giờ có thể bắt bẻ chỗ sai. Khi nói tới chuyện cuộc sống học đường ngày trước, Hoàng Trạch nói đến khoảng thời gian cậu làm thực tập sinh ở Mĩ, phải sống một mình, tự túc ra sao; Hứa Niểu Niểu cũng nói chuyện đồng dạng, thao thao bất tuyệt, rất hùng hồn, cũng đầy xúc cảm.

Khương Kỳ Khôn hỏi Lê Chi: "Tiểu Chi hồi trước học ở trường cấp ba nào thế?"

Khi tiếng nói của mọi người đã ngớt, Lê Chi cười cười, "Một trường làng nhỏ thôi ạ."

Hoàng Trạch ngồi ở một bên cũng xen vào hỏi: "Em vẫn chưa biết quê chị ở đâu?"

Lê Chi thành thật nói: "Tôi cũng không rõ."

Khi thấy phản ứng kinh ngạc của mọi người, cô mím môi, "Kì thực, tôi được nuôi dạy trong cô nhi viện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!