Chương 24: Chiều fan

Cũng may là đã quen với tác phong hành sự cay độc của người này, giờ đây Lê Chi coi như đã miễn nhiễm với nó. Việc này coi như đã định, một người đi Quý Châu, một người không thèm để ý, tất cả đều vui vẻ.

Lê Chi lại quay về phòng sắp xếp hành lí, sau đó lại phân tâm.

Năm ngoái khi ông nội của Tống Ngạn Thành tạm thời quyết định gặp nhau, nhà họ Tống chính là cái ổ của bọn sài lang hổ báo. Trước kia Tống Ngạn Thành chính là một con thỏ trắng, bị mấy con sói đói đó vần vũ cho. Hiện tại coi như đã có chút khởi sắc, họp thường niên là một dịp tuyệt vời như thế, nếu hai người không triển khai chút việc, thế thì sẽ tiếc nuối biết bao nhiêu.

Bốn giờ sáng ngày kia sẽ quay phim, Mao Phi Du đặt cho cô vé máy bay vào chiều mai.

Một khi cán cân tư tưởng đã mất cân bằng, tự nhiên sẽ có câu trả lời.

Trong cuộc chiến nội tâm nảy lửa này, Lê Chi bỗng đã tìm được một cái cớ tuyệt vời để làm bia đỡ. Cô gửi tin nhắn cho Mao Phi Du, chỉ vài giây sau bên kia đã rep, tức nhận mắng mỏ cô một phen:

"Phát điên gì ở đây! Nhỡ như cái chuyến bay trễ giờ nhất kia bị hủy bỏ, nhỡ như cô không kịp đến Quý Châu, chẳng nhẽ cô định để cả đoàn phim phải chờ cô à?! Bỏ ngay cái chủ ý khốn nạn đó đi cho tôi. Cô mà dám làm xằng làm bậy thì cô chờ đó!"

Ngày hôm sau, Tống Ngạn Thành đi làm như bình thường, anh hỏi Lê Chi: "Người đại diện đến đón cô hả?"

Lê Chi lắc đầu, "Anh ấy có việc, tự tôi sẽ thuê xe đi tới sân bay chiều nay."

Tống Ngạn Thành suy nghĩ một chút rồi im lặng đi ra ngoài.

Lê Chi muốn nói lại thôi, "Anh…"

Anh quay đầu, ánh mắt như đang hỏi.

Lời nói đã tới đầu môi, nhưng rồi lại e sợ, Lê Chi nở nụ cười với anh, "Chúc anh họp thường niên thuận lợi nha."

Tống Ngạn Thành khẽ gật đầu, rời đi.

Giữa trưa, Mao Phi Du gọi điện thoại cho Lê Chi, bảo cô đến sân bay sớm đi, đừng trễ giờ.

Ba giờ Lê Chi đã ngồi trên taxi, bác tài xế này lái khá nhanh, đoán chừng có thể đến sớm. Lê Chi mất tập trung, ngoài cửa sổ cảnh sắc đã trở nên khô khan vô vị, màn hình di động cô tắt rồi lại sáng lên nhiều lần liền.

Qua chỗ đèn xanh đèn đỏ kế tiếp chính là đường cao tốc đến sân bay, Lê Chi nhìn thật nhiều lần thông tin chuyến bay, quyết định nói: "Bác tài, phiền bác quay xe ạ."

——

Tống Ngạn Thành bị một cuộc họp níu chân, lúc đến cuộc họp thường niên thể nào cũng sẽ muộn. Anh vào phòng làm việc thay đồ, còn Quý Tả trực tiếp cầm áo khoác lên tầng, lúc trong thang máy thì liền khoác lên vai Tống Ngạn Thành.

"Ngài Chủ tịch đã đến khách sạn, anh trai anh đã tới đón rồi." Quý Tả vừa báo cáo vừa đưa tay hỗ trợ anh sửa sang cổ áo và cà vạt cho anh.

Động tác của Tống Ngạn Thành thuần thục, hơi nâng cằm lên, "Trạng thái của ông tôi thế nào?"

"Không khác biệt lắm."

Tống Ngạn Thành lại hỏi: "Có nhắc tới tôi không?"

"Không." Quý Tả chần chờ, nói: "Nhưng đã mấy lần nhắc tới Lê tiểu thư, ngài ấy rất muốn nhìn thấy cô ấy."

Tống Ngạn Thành ngừng động tác, im lặng.

Tài xế đã đợi ở cửa từ sớm, chạy nhanh cho kịp giờ tới khách sạn.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Tống Ngạn Thành xuống xe, cài lại cúc áo vest, người phụ trách bộ phận hành chính đã bước nhanh tới đón. Đúng lúc này, một chiếc xe taxi chạy tới. Bảo an liền ngăn cản, không cho vào. Quý Tả nhìn sang bên đó, không tin vào mắt mình, "Tống tổng, đó là Lê tiểu thư."

Tống Ngạn Thành sững sờ, quay đầu.

Lê Chi đã xuống xe, vội vã vẫy vẫy tay với anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!