Bầu không khí chết chóc rợn người.
Đến cả việc dời ánh mắt lúc này đang tia nhau cũng quên luôn.
Lê Chi ngẩn ngơ, Tống Ngạn Thành sau đó mới nhận ra, cũng bất mãn với bản thân vì đã nói nhiều lời thừa thãi. Lê Chi chậm rãi cúi đầu, thầm nghĩ, người đàn ông này cứ thỉnh thoảng lại bày ra thiện tâm, thật sự không quen nổi.
Cô mím môi, điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhìn anh, nói: "Thực sự xin lỗi, sau này tôi sẽ cố gắng không làm phiền đến anh"
Chuồn chuồn đạp nước, chủ đề này cứ thế bỏ qua.
Tống Ngạn Thành rũ mắt, hỏi: "Người vừa nãy là người đại diện của cô hả?"
Lê Chi lặng yên, "Ừ"
"Cô gia nhập giới giải trí, vẫn luôn là do anh ta dẫn dắt sao?"
"Không phải, lúc mới làm, người mới không có tư cách để hợp tác với một người đại diện riêng, hơn nửa năm về trước chúng tôi mới bắt đầu làm việc với nhau"
Tống Ngạn Thành không quan tâm đến chuyện xưa, nhưng đây không phải là lần đầu tiên chứng kiến hai người cãi vã như thế này, một cái thùng thuốc súng, một cây pháo châm, đùng đùng không dứt quả thật khiến cho người khác ấn tượng mãi không quên.
Anh đánh giá khách quan: "Nóng tính thế, sao vẫn có thể lăn lộn trong ngành này vậy"
"Trước kia thì là vậy thật, nhưng cũng là do tôi không hăng hái tranh giành, bốn phía đều vấp phải trắc trở, rồi bị người ta đối xử lạnh nhạt, cảm giác này không dễ chịu"
Tống Ngạn Thành giễu cợt, "Đã lựa chọn công việc này thì cũng nên hiểu rõ mấy sự thật đó. Hai người đã có mối quan hệ hợp tác với nhau rồi thì nên cùng gánh vác, vẫn phải chịu trách nhiệm"
Yên tĩnh một lát, Lê Chi nhẹ giọng, "Anh đã nghe qua một người tên Hạ Chi Kỳ chưa?"
Tống Ngạn Thành vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.
Quên mất, anh không có hứng thú với ngành giải trí. Lê Chi giải thích: "Đó là một ngôi sao nam rất nổi, debut từ một chương trình truyền hình thực tế sống còn*, thực sự là một hiện tượng lúc đó. Một mình anh ta đã tạo ra kỷ lục xếp hạng của năm. Một tháng mở tận năm buổi hòa nhạc, vé xem đều được bán ra gấp cả chục lần. Thậm chí anh ta còn là người đầu tiên ở trong nước được xếp hạng là nghệ sĩ trẻ tuổi nhất xuất hiện trên một tờ tuần san của Mỹ.
Như anh có thể tưởng tượng, lúc đó có rất nhiều nhãn hàng hiệu muốn anh ấy hợp tác làm đại sứ thương hiệu"
(*Chương trình truyền hình thực tế sống còn là mấy chương trình như kiểu Produce 101)
Mấy người đàn ông khác trong nhà họ Tống đều có thói ăn chơi trong giới giải trí, nhất là lấy các ngôi sao nữ làm thú vui. Tống Ngạn Thành mặc dù không thích mấy thứ này, nhưng mưa dầm thì thấm đất, rồi cũng quen với mấy cái phân cấp của mấy ngôi sao.
Như cô nói, quả thật là chất lượng cao.
Lê Chi ngẩng đầu, cười với anh, "Người tên Hạ Chi Kỳ này, chính là nhờ một tay Mao Phi Du dẫn dắt"
Tống Ngạn Thành khẽ nhíu mày.
"Mao Phi Du phát hiện tài năng của Hạ Chi Kỳ từ lúc anh ta còn ngồi trên ghế nhà trường, dẫn anh ta đi ký kết hợp đồng, rồi gia nhập giới, tất cả các lộ trình đều do Mao Phi Du tự mình vạch ra. Anh ấy là một người am hiểu ngành nghề, nhạy bén với thị trường, hơn nữa còn cực kì am hiểu việc phát hiện ưu khuyết điểm của nghệ sĩ" Lê Chi gạt tâm tình sang một bên, nói với giọng khách quan: "Anh ấy thực sự rất lợi hại"
Tống Ngạn Thành nói: "Đã đóng qua phim nào chưa?"
Lê Chi mím môi, "Một bộ cũng không có. Gia nhập chưa đầy ba tháng, Hạ Chi Kỳ hít thuốc phiện nên bị bắt giữ, sau khi bồi thường công ty một khoản tiền lớn thì rút khỏi giới, năm ngoái đã qua đời vì bệnh AIDS"
Tống Ngạn Thành im lặng, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.
"Nhờ anh ta mà Mao Phi Du trở nên nổi tiếng, khi đó ai ai cũng nói rằng anh ấy là một đối tác làm ăn vàng, ngay sau khi chuyện này xảy ra, anh ta cũng bị liên lụy. Mấy lời bình luận lúc đó rất tệ, nói rằng là do anh ấy dụ nghệ sĩ sử dụng thuốc phiện. Nói gì cũng kệ đi, nhưng mà danh tiếng trong ngành liền bị hủy hoại. Không có công ty nào nguyện ý hợp tác với anh ấy.
Chưa nói đến những nghệ sĩ nổi tiếng, cho dù là người mới tốt nghiệp ra trường, đều tránh anh ấy như tránh tà vậy đó"
Đã nhiều năm trôi qua, độ hot của những tin tức liên quan đến Hạ Chi Kỳ dần dần giảm đi, nhưng sự việc năm đó vẫn trở thành thứ khiến Mao Phi Du cảm thấy bị sỉ nhục. Lòng người như cát chảy, gió bắt đầu nổi lên liền tán loạn. Mao Phi Du chật vật với chuyện cơm áo gạo tiền, khó mà quay lại thời hưng thịnh, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà kéo dài hơi tàn trong giới giải trí này.
Lê Chi cười thong dong, bóp bóp ngón tay, nhún vai nói: "Đúng chứ, anh ấy cũng khá xui xẻo"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!