Vẻ mặt của Tống Ngạn Thành giống như đang viết chữ "Cô bị thần kinh à". Nếu là cái khác, anh cũng sẽ chẳng phản ứng gì, nhưng hiện tại, tôn nghiêm của một người đàn ông dường như đang bị vũ nhục, kì thật vẫn có chút tức giận tích tụ.
Một khi anh đã phiền muộn u ám, cái khí chất lạnh lùng trên người ngay lập tức phát huy tác dụng triệt để. Lê Chi mấp máy môi, ánh mắt chuyển hướng sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Tôi nói đùa đấy, anh đừng cho là thật nhé"
Tống Ngạn Thành giơ tay lên, dùng ngón trỏ ấn cửa một cái, để cho nó mở rộng ra hoàn toàn. Anh đi đến chỗ ghế sopha, lượm một thứ nho nhỏ trong đĩa trái cây, quẳng cho bé Lông Vàng ăn. Con chó vốn đang ngủ như chết, vẻ mặt còn rất đần độn, bỗng nhiên hung mãnh vùng dậy, sau khi thấy rõ đó là cái gì, liền ngoắt ngoắt cái đuôi, há mõm ra gặm.
Lê Chi: "…"
Lại cho nó ăn quả lê, tư tưởng trả thù của người đàn ông này quả nhiên không bình thường.
Cứ thế, hai con người xa lạ sống chung dưới một mái nhà lại trải qua thêm mấy ngày nữa. Theo những gì Lê Chi quan sát được, Tống Ngạn Thành làm việc và nghỉ ngơi khá bình thường, ngủ muộn dậy sớm, về cơ bản thì thời gian đi làm cũng chỉ như một nhân viên văn phòng. Mang danh là Phó Tổng Giám đốc Tập đoàn Bách Minh, vậy mà chút xã giao bên ngoài dường như chẳng có, "đứa cháu bị ruồng bỏ của nhà hào phú" có khác.
Mỗi ngày đều sẽ có một dì đến lau dọn nhà cửa sạch sẽ, đĩa đựng trái cây cũng sẽ được thay mới mỗi ngày, nhưng trong trí nhớ của Lê Chi, Tống Ngạn Thành hình như chưa từng đụng vào. Dì giúp việc này họ Triệu, khá kiệm lời, thấy trong nhà đột nhiên có thêm Lê Chi cũng không kinh ngạc, chỉ chăm chỉ cần cù làm công việc vệ sinh, tỉ mẩn đổi trái cây trong đĩa.
Vốn dĩ lúc đầu dì giúp việc rất câu nệ, sau đó nhờ sự ôn hòa tình cảm cùng sự giúp đỡ của Lê Chi, như là đưa giẻ lau gì gì đó, mấy lần sau cũng cởi mở hơn. Hôm nay khi dì giúp việc đến cửa, hai tay đều trống trơn. Lê Chi lấy làm lạ, "Dì à, hôm nay không cần đổi trái cây ạ?"
Dì Triệu nói: "Tống tiên sinh giao cho dì từ nay về sau không cần thay nữa, Tiểu Cường sẽ đưa hai hộp tới đây"
Tiểu Cường là lái xe của Tống Ngạn Thành. Lê Chi không nghĩ tới, buổi tối Tống Ngạn Thành sẽ thật sự gọi điện, lời ít ý nhiều: "Mở cửa cho lái xe"
Nghe cái giọng điệu mệnh lệnh này giống như đang bị giội nước đá vậy, Lê Chi không quen nổi, nói: "Sao anh không hỏi tôi xem có ở nhà không, nhỡ tôi đi có việc rồi thì sao?"
Ngữ khí của Tống Ngạn Thành bình bình, "Đi quay phim?"
"…"
"Tham gia chương trình tạp kĩ?"
"…"
"Hay là đi thảm đỏ?"
"…"
Ba câu hỏi liên tiếp nã vào, vô cùng cay nghiệt, khiến cho hai lỗ tai Lê Chi đỏ hết lên.
Tống Ngạn Thành thấp giọng: "Hửm?"
Khí thế của Lê Chi dần bị áp đảo, yếu ớt nói: "Tôi đi ra ngoài ăn cơm không được à". Nói xong cô liền cúp điện thoại. Hầu như cùng lúc, chuông cửa vang lên, tài xế của Tống Ngạn Thành mang theo hai hộp đồ đứng ở cửa căn hộ, khách khí nói: "Tống tổng bảo tôi mua, phiền cô rồi"
Tài xế bỏ đồ xuống rồi đi luôn, thùng giấy vuông vắn màu trắng, cũng không có chữ gì in trên mặt bìa. Lê Chi mở một khe hở trên nắp hộp, để lộ ra những quả lê vàng được sắp xếp gọn gàng bên trong.
Trong cái nhà này còn có ai ăn lê ngoại trừ con chó hư đốn kia nữa?
Người đàn ông này thật là ác độc.
Vì chuyện này mà cô mất vui, đến quán mì Dương Xuân* chậm mất năm phút. Mao Phi Du nói: "Tôi còn tưởng cô không tới luôn chứ"
Mĩ Dương Xuân
Lê Chi ngồi xuống, hừ lạnh một tiếng, "Anh còn nhớ rõ anh là người đại diện của tôi cơ à?"
Mao Phi Du liếc cô một cái, "Cô lại không sống nổi, suốt ngày trông coi ấp trứng* đấy à?"
(*Dolce cũng chưa hiểu chỗ này lắm, có thể là nói về game Ấp trứng của Trung Quốc)
Lê Chi bưng cốc nước lên uống ừng ực một hơi, không nói gì.
Mao Phi Du hỏi: "Ngày hôm qua lại bị Thời Chỉ Nhược chỉnh cho chứ gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!