Chương 7: Nảy mầm

Anh làm vậy sẽ khiến cô ấy tự trách cả đời.

Câu nói như một cây gậy đánh vào Ninh Cận. Anh ấy không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía phòng Ninh Uyển trên tầng hai.

Làm như vậy chẳng khác nào trói thêm một gông xiềng lên người Ninh Uyển.

"Có những lúc không phải chúng ta nói yêu là yêu. Phải để người được yêu nói xem đó có phải cách khiến họ cảm nhận được tình yêu không."

Ninh Cận cúi đầu, xoa ấn đường: "Tôi biết, tôi chỉ lo nếu đi nước ngoài không ai chăm sóc nó. Mới mười sáu tuổi, lỡ bị ai bắt nạt thì sao?"

"Nếu anh đi, tôi sẽ giúp anh chăm sóc Ninh Uyển."

"Cậu á? Việc nhà cậu lo xuể không?"

Tống Thanh Yến bên kia cười khẽ, giọng rất nhẹ.

Giọng thiếu niên lẫn trong tiếng gió, rất thê lương: "Tôi không có gia đình, Ninh Cận."

Tống Thanh Yến nói: "Tôi là trẻ mồ côi."

Giọng anh như từ nơi rất xa truyền đến: "Nên tôi sẽ chăm sóc Ninh Uyển như người thân."

Ninh Cận không biết Tống Thanh Yến là trẻ mồ côi.

Ở trường, anh và Tống Thanh Yến là bạn thân nhất. Nếu anh không biết thì bạn khác càng không thể biết. Ninh Cận nghĩ, thảo nào ngày nào cậu cũng làm thêm đến kiệt sức.

Vì không ai cho cậu tiền.

Ninh Cận ngừng lại, bỗng thấy lạc lõng: "Hai đứa mình đúng là anh em khốn khó."

Vừa dứt lời, Ninh Uyển bước xuống từ trên lầu. Cô nhóc đứng trước mặt anh: "Anh nói chuyện với ai thế? Mẹ à?"

Ninh Cận lắc đầu: "Tống Thanh Yến."

Cuộc gọi bị ngắt, Ninh Cận cất điện thoại, dẫn Ninh Uyển ra ngoài.

Gần hoàng hôn, gió lùa qua vạt váy Ninh Uyển làm lá ngô đồng xào xạc.

"Thời gian đi không quá dài, anh học xong sẽ về ngay."

Ninh Cận nói khó nhọc, mắt nhìn thẳng phía trước, hít sâu: "Anh sẽ không bỏ em."

Ninh Uyển nói: "Em biết, em chỉ muốn anh tốt hơn."

Một đôi tay đặt lên đầu Ninh Uyển, Ninh Cận không đáp.

Nhưng con đường phía trước quanh co dài dằng dặc, anh không thấy ánh sáng, thậm chí không biết bao giờ mới đến đích.

"Đây."

Ở lối ra ngõ Ngô Đồng, Tống Thanh Yến đứng đó.

Thiếu niên mặc áo trắng, dáng người cao thẳng, quay lưng về phía hoàng hôn. Gió cuốn vạt áo gợn sóng như thiên thần giáng trần chịu khổ. Khuôn mặt dịu dàng.

Tối đó Ninh Cận không kìm được uống vài ly với Tống Thanh Yến.

Nhưng không may, cậu ấm này chỉ một ly là gục.

Chưa uống được hai ly, anh ấy đã ôm chai bia khóc hu hu, vừa khóc vừa túm Tống Thanh Yến: "Đm tôi… đm tôi đi nước ngoài, tôi ghét cái nước M đó chết đi được, tôi chịu hết nổi rồi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!