Chương 50: Không tha thứ

Động tác của Tống Thanh Yến khựng lại.

"Vậy sao?"

Lông mày anh có lẽ vẫn đang nhíu, Ninh Uyển dùng bàn tay còn lại chạm lên trán anh, vuốt phẳng từng chút những nếp nhăn.

"Đúng thế, vừa nãy em bị anh dọa sợ luôn."

"Uyển Uyển."

Tống Thanh Yến ném khăn giấy vào thùng rác.

"Thực ra anh không tốt như em thấy. Anh là trẻ mồ côi."

Anh nhìn Ninh Uyển, mỉm cười an ủi.

"Từ khi có ký ức, anh đã bị bọn trẻ trong viện bắt nạt. Trẻ con không có ác ý lớn nhưng vì lúc đó anh cũng là trẻ con nên luôn rất buồn."

"Sau này có người nói với anh, không thể cứ để mặc như vậy."

"Phải phản kháng, không ai đáng bị đối xử, bị bắt nạt như thế."

Miệng Ninh Uyển mở ra nhưng không nói được gì.

Chàng trai vươn tay, chỉnh lại mái tóc hơi rối của cô.

"Nên em làm thế này là đúng. Em đang bảo vệ mình, anh rất vui. Vì cuối cùng em cũng bắt đầu bảo vệ bản thân."

"Dù họ nói em không được ai yêu cũng đừng tin."

"Uyển Uyển, tin vào bản thân và tin vào các anh."

"Sẽ luôn có người yêu thương em, không chỉ các anh."

Ninh Uyển vẫn không nói được gì, trong đầu cô bỗng ùa về vô số âm thanh và hình ảnh. Những thứ ấy lướt qua tâm trí cô nhanh chóng.

Thảo nào.

Thảo nào Tống Thanh Yến từng đùa rằng mình rất nghèo.

Thảo nào anh không bao giờ nhắc đến gia đình.

Thảo nào ngoài học và làm thêm, anh chỉ chăm sóc cô.

Vì anh là trẻ mồ côi, không có gia đình, cũng không ai chu cấp cho anh.

Ninh Uyển bỗng hiểu nỗi buồn đôi thoáng qua trên người Tống Thanh Yến. Khi anh luôn bình thản đối mặt với một số chuyện.

Nhưng đằng sau sự bình thản là nỗi cô đơn của anh.

Thảo nào có lúc Tống Thanh Yến còn trưởng thành hơn cả Ninh Cận.

Tống Thanh Yến nói.

"Hãy nghe theo trái tim em. Được không?"

Ninh Uyển đáp.

"Vâng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!