Gió đêm mùa hè luôn mang theo chút mát mẻ.
Tống Thanh Yến đeo balo, bước đi trên con đường lớn. Ánh đèn đường màu ấm chiếu xuống, rải lối trên con đường phía trước. Thỉnh thoảng có vài người lướt qua vai anh.
Anh không thể diễn tả tâm trạng lúc này.
Trong túi áo còn hộp thuốc lá, bên trong sót lại hai điếu, không biết ai nhét vào. Anh lấy một điếu ngậm vào miệng.
Nửa phút sau, điếu thuốc lại bị anh lấy ra, ném vào thùng rác.
Điện thoại reo, Tống Thanh Yến bắt taxi, lên xe báo địa chỉ xong mới nghe máy.
"Đến đâu rồi?"
"Vừa lên xe. Dì Trần thế nào rồi?"
Kỷ Uyên Hạc bên kia tặc lưỡi: "Khá hơn rồi, tốt hơn nhiều so với lúc mới đưa đến. Bọn Sở Hà cũng ở đây, đám khốn đó chỉ biết khinh người. Tôi định bảo cậu đừng đến nữa."
Cảnh vật ngoài cửa sổ trôi qua nhanh, Tống Thanh Yến không nhìn rõ gì.
Anh ngừng một chút, không để tâm lắm: "Phải đi, lần này dì Trần bị thương phải nhập viện, tôi phải đến xem."
Dù sao cũng là bạn cùng lớn lên, Kỷ Uyên Hạc không khuyên nữa.
Cảnh ngoài cửa sổ Tống Thanh Yến không thấy rõ, nhưng anh nhìn rõ bóng mình phản chiếu trên kính.
Tóc mái thiếu niên rủ xuống che lông mày, lông mi dày và rậm.
Như nhân vật chính bước ra từ phim, dung mạo gần như hoàn hảo.
Nhưng một đứa trẻ đẹp đẽ như vậy, sao không ai muốn nhận nuôi?
Tống Thanh Yến ngẩn ra, anh lặng lẽ đối diện với bóng mình. Một đứa trẻ ngoại hình xuất sắc, thành tích vượt trội, tính cách ôn hòa khiêm tốn. Sao từ nhỏ đến lớn không một ai dừng chân vì anh?
Anh phải làm gì nữa mới có được người yêu thương mình?
"Đến nơi rồi."
Tống Thanh Yến thu lại ánh mắt và những suy nghĩ miên man. Anh đưa tiền cho tài xế, lịch sự cảm ơn rồi bước xuống xe vào bệnh viện.
Trên màn hình điện thoại là số phòng bệnh Kỷ Uyên Hạc gửi.
Chàng trai đi thẳng đến phòng bệnh, Kỷ Uyên Hạc ngồi chờ ngoài cửa, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi.
"A Uyên."
Kỷ Uyên Hạc xoa ấn đường: "Đến rồi à? Nhanh thế?"
Cậu đứng dậy, nhận balo từ vai Tống Thanh Yến: "Dì Trần ngủ rồi, Sở Hà đang ở trong. Cậu vào xem một chút là được, đừng nói chuyện với cậu ta."
"Ừ."
Ánh đèn trong phòng bệnh dịu nhẹ.
Dì Trần là viện trưởng trại trẻ, chính bà đã nuôi lớn đám trẻ như họ. Quy định của viện là nếu đến tuổi mà chưa được nhận nuôi, qua 18 tuổi sẽ không được ở lại.
Những đứa cùng tuổi hoặc nhỏ hơn Tống Thanh Yến, trong những năm đó lần lượt được các gia đình nhận nuôi.
Được đủ loại cha mẹ đón đi rồi được yêu thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!